Câu chuyện hay về tình bạn

      191

Danh nhân có câu:“Một người bạn tốt sẽ nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên, lau đi giọt nước mắt thứ hai và ngăn lại giọt nước mắt thứ ba.” Quả thật tình bạn luôn là một điều kì diệu, một người bạn tốt còn quan trọng hơn một người thầy tốt. Bởi đó sẽ người cùng ta sẻ chia vui buồn, đồng cam cộng khổ, là người sẽ cùng ta trải qua quãng đường đời đầy gian nan và vất vả. Sau đây là những câu chuyện quà tặng cuộc sống nói về tình bạn, để một lần nữa khẳng định tình bạn cũng rất thiêng liêng và cao cả:

*

Bữa sáng ấm lòng

Con hẻm đối diện một trường đại học, sáng nào cũng khá ồn ào. Trong hẻm người ta bán đồ ăn sáng, có đủ loại: cơm tấm, hủ tiếu, phở, xôi, bánh mì,... Tùy nghề nghiệp, sở thích, túi tiền mà mỗi người có sự lựa chọn khác nhau,...

Bạn đang xem: Câu chuyện hay về tình bạn

Sáng nào tôi cũng thấy có hai sinh viên, chắc là bạn cùng phòng trọ, ra đầu hẻm mua bánh mì. Họ học trường đại học bên kia đường. Áo đồng phục, một tay xách cặp, tay kia cầm ổ bánh mì, họ cùng qua đường, khuất trong làn xe ngược xuôi tất bật.

"Bữa sáng là bữa của vua,...". Tivi cũng tuyên truyền rằng mọi người nên ăn sáng để lấy sức lực cho một ngày làm việc, lao động, học tập vất vả. Tôi vốn quen dậy trễ, ăn sáng vội vàng, qua loa, cốt để xế trưa mắt không hoa, bụng không đói. Bữa sáng chỉ có thế, thành một thói quen, một nhu cầu hay đơn giản chỉ vì sợ không ăn sáng sẽ bị mẹ mắng.

*

Một sáng nọ tôi dậy sớm, thủng thẳng ra đầu hẻm mua bánh mì. Thành phố buổi sáng không khí còn thoáng mát, nắng chỉ mới khẽ chạm chân lên những tán lá, nhẹ nhàng như vỗ về ai.

Lại thấy hai sinh viên từ trong hẻm đi ra. Họ dừng lại bên xe bánh mì. Nhưng một cậu hơi lúng túng: "Cậu mua đi. Tớ không ăn đâu". Cậu kia ngạc nhiên: "Sao lại thế?". Rồi như chợt nhớ ra, cậu "à"lên một tiếng. Nhận thấy ổ bánh của mình, cậu nhanh nhẹn bẻ ra làm đôi và đưa một nửa cho bạn: "Chia đôi nhé! Hạt muối bé tí khi cần còn xẻ đôi được, huống chi ổ bánh to đùng này". Cậu nháy mắt, cười hồn nhiên.

Hai người, vẫn áo đồng phục, tay xách cặp, mỗi người cầm nửa ổ bánh, sánh vai nhau qua đường. Tôi bồi hồi trông theo. Nếu như lúc nãy cậu sinh viên kia không bẻ đôi ổ bánh mì cho bạn mà bỏ tiền mua thêm một ổ khác, có lẽ tôi đã không ngơ ngẩn đến vậy. Ánh mắt ấm áp, nụ cười gần gũi ấy đã gửi lại một điều gì đó khiến bữa sáng tưởng quen bỗng hóa lạ lùng, tôi như vừa khám phá một điều gì bấy lâu nay mình chưa từng nghĩ đến.

Cũng một bữa ăn sáng, có người chỉ no bụng, có kẻ lại ấm lòng.

Một việc tốt dù nhỏ nhưng cũng ý nghĩa lớn

Một ngày kia, Mark đang trên đường từ trường trở về nhà sau buổi học. Dọc đường cậu thấy một cậu bé cũng trạc tuổi như cậu đang đi phía trước làm rớt bọc đồ mang trên vai, trong đó rơi ra rất nhiều sách vở, còn có cả hai cái áo len, một đôi găng tay, một cây gậy chơi bóng chày và một máy thu băng.

Mark giúp cậu ta nhặt các thứ vung vãi trên đường. Và do cả hai cùng đi về một hướng nên Mark mang giúp cậu ta một ít đồ đạc. Vừa đi vừa nói chuyện, Mark được biết cậu ta tên Bill, rất mê các trò chơi điện tử, đang gặp phải rất nhiều rắc rối (học dở tệ) với các môn học ở trường, và vừa chia tay với bạn gái.

*

Theo con đường họ đến nhà Bill trước, Mark được cậu ta mời vào nhà uống nước và xem một số bộ phim truyền hình. Buổi trưa hôm đó trôi qua tương đối dễ chịu với những trận cười đùa nho nhỏ và những cuộc nói chuyện tâm tình.

Sau đó Mark trở về nhà. Từ đó cả hai tiếp tục gặp nhau, thỉnh thoảng ở trường hoặc cùng đi ăn trưa,... Rồi cả hai cùng đậu tốt nghiệp cấp II, cùng vào một trường cấp III và vẫn giữ mối quan hệ bạn bè trong suốt thời gian nhiều năm sau đó.

Khi những năm dài đằng đẵng ở trường trung học kết thúc, ba tuần lễ trước ngày tốt nghiệp, Bill bảo rằng cậu có chuyện cần nói với Mark. Bill nhắc lại cái ngày cách đây nhiều năm khi họ lần đầu tiên gặp nhau trên đường đi học về.

"Có bao giờ cậu tự hỏi vì sao tớ mang vác quá nhiều thứ về nhà vào ngày hôm đó không?", Bill hỏi và rồi tự giải đáp: "Bữa đó tớ dọn dẹp sạch sẽ ngăn tủ cá nhân tại trường vì tớ không muốn để lại một đống hỗn độn cho người sử dụng sau tớ. Tớ đã đánh cắp một số thuốc ngủ của mẹ và hôm đó là lúc tớ đang trên đường về nhà để tự tử.

Xem thêm: Diệu Ngọc Hoa Khôi Áo Dài

Nhưng sau khi gặp cậu, nói chuyện cười đùa với cậu, tớ đã nhận ra rằng nếu tớ tự giết chết mình, tớ sẽ mất cơ hội vui đùa như đã có với cậu và có thể sẽ còn mất rất nhiều cơ hội sau đó nữa. Cậu thấy đấy Mark, khi cậu giúp tớ nhặt những đồ vật rơi vãi trên đường ngày hôm đó, cậu thật ra đã giúp tớ còn nhiều hơn thế nữa. Cậu đã cứu sống cuộc đời tớ".

Tình bạn

Trong một khu vườn nọ, có hai cây bưởi, một cây là bưởi ta, một cây là bưởi diễn. Bưởi diễn ra rất nhiều quả, bưởi ta thì rất ít quả, lại kém ngọt. Tuy nhiên ông chủ lại rất yêu quý hai cây bưởi này. Vào một ngày ông chủ phải đi xa một thời gian dài, một trận bão kéo đến khu vườn. Gió rất mạnh, mưa rất to, cây bưởi diễn không đủ sức chống chọi với bão, vì vậy, cây bưởi ta đã dùng thân mình để che chở cho cây bưởi diễn không bị bão quật gãy, nó hét lên trong bão:

- Chỉ gãy vài cái cành thôi mà, tôi không muốn nhìn cậu bỏ cuộc.

Như vậy, cả hai cây bưởi đã nương tựa vào nhau để cùng vượt qua cơn bão. Sau cơn bão, cả hai đều sống sót nhưng đều bị gãy cành, đặc biệt là cây bưởi ta. Cháu của ông chủ thấy vậy, liền định đem rìu ra chặt cây bưởi ta để lấy đất cho cây bưởi diễn phát triển. Cây bưởi diễn thấy vậy vô cùng lo lắng cho người bạn của mình, nó liền nghĩ tra một kế, nó rủ những con sâu trong khu vườn bò lên người hai cây bưởi để cậu chủ sợ không dám chặt cây.

*

Quả thật sau khi thấy sâu bám đầy hai cây bưởi, cậu chủ vứt rìu bỏ chạy, đợi ông về. Khi ông chủ về, cậu bé tò mò hỏi:

- Cây bưởi ta ra ít quả, lại không ngon, tại sao ông không chặt?

Ông của cậu trả lời:

- Bởi đó là cây bưởi mà một người đồng đội của ông mang từ trong nam ra tặng cho ông, đó là minh chứng cho tình bạn của ông sau bao năm xa cách vẫn luôn nhớ về nhau, nhớ về người bạn đã cùng nhau chia sẻ ngọt bùi, cùng nhau chiến đấu. Tuy quả bưởi ta không ngon, nhưng đối với ông nó luôn ngọt ngào như tình bạn vĩnh cửu của ông vậy.

Ánh sáng của tình bạn

Ở một ngôi nhà nhỏ có một cậu bé và một chú chó tên là Lizzi, cậu bé rất yêu quý chú chó của mình. Bỗng một ngày cậu phát hiện ra chú chó của mình có vấn đề nên đã quyết định đưa chú đi khám. Chú chó bị thoái hóa võng mạc nên bị mù vĩnh viễn. Từ đó, Lizzi trở nên buồn chán, tự ti, không thiết tha chuyện ăn uống hay đi dạo cùng cậu chủ. Một hôm cậu chủ dẫn một con chó khác về nhà, tên là Mart. Mart về đến nhà đã lân la hỏi chuyện làm quen với Lizzi. Nhưng chú chó mù phớt lờ mọi cố gắng của chú chó mới, nó hét lên:

- Tôi chỉ là một chú chó mù lòa vô tích sự, tôi không thể dạo chơi, không thể vui đùa. Đến cả cậu chủ cũng căm ghét tôi nên mới dẫn cậu về để thay thế tôi đấy. Cậu không cần phải tỏ vẻ quan tâm đến tôi đâu!

*

Mart nghe vậy vô cùng buồn bã:

- Tôi thật sự xin lỗi, tôi không biết là cậu bị mù. Nhưng điều đó đâu ảnh hưởng đến việc chúng ta làm bạn. Tôi sẽ làm bạn với cậu, tôi sẽ vui đùa cùng cậu, tôi sẽ là đôi mắt của cậu.

Từ đó, hai chú chó trở nên thân thiết, cùng nhau sống những năm tháng thật đẹp trong ngôi nhà của mình. Một hôm, cậu chủ dẫn Lizzi đem cho người bạn của mình, nghe tin, Mart buồn bã, bỏ ăn bỏ uống, cuối cùng đã lẻn ra ngoài để đi tìm người bạn của mình. Sau rất nhiều nỗ lực, Mart tìm thấy Lizzi, chú chó cũng không chịu ăn uống vì nhớ thương người bạn của mình. Cảm động trước tình bạn của hai chú chó, chủ của chúng đã quyết định không tách rời cả hai. Và thế là chú chó mù theo sự chỉ dẫn của Mart, trở về ngôi nhà của mình.

Người bạn

Người chủ tiệm treo tấm bảng “Bán chó con” lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đó, có một cậu bé xuất hiện.

– Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy? – cậu bé hỏi.

Ông chủ trả lời:

– Khoảng từ $30 cho tới $50.

Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. “Cháu có $2.37,” cậu nói, “cháu có thể coi chúng được không?”

Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh theo sau. Một con chó con cà nhắc chạy cuối cùng. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó: “Con chó con này bị làm sao vậy?”

*

Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động: “Cháu muốn mua con chó con đó.”

Người chủ nói rằng:

– Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn.

Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng:

– Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50 cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền.

Người chủ phản đối:

– Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác.

Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ:

– Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người bạn có thể hiểu được nó!