Khi một cánh cửa đóng lại

      128
*
- Mong cho mình luôn đủ bình tĩnh để không rơi vào tình thế tuyệt vọng, luôn đủ tỉnh apple để tìm thấy que diêm trong ban đêm mịt mùng, luôn đủ sáng sủa suốt nhằm tự mở cánh cửa khác cho mình khi một góc cửa nào đó đã khép lại.
Cậu bạn teen trẻ chia sẻ kinh nghiệm 'đổi đời' của mình, bí quyết chỉ...
Chỉ lúc dám phá vỡ giới hạn của bạn dạng thân, các bạn mới tất cả cơ hội...

Một ngày như bao ngày, Bernie Marcus, 49 tuổi, xách chiếc cặp thân thuộc đến công ty làm việc. Hơn 20 năm làm nghề đầy cần cù và tận tâm, ông mới có thể ngồi vào loại ghế người cai quản nghiệp vụ như hôm nay. Chỉ việc tiếp tục hiến đâng thêm 11 năm nữa, ông có thể yên chổ chính giữa nghỉ ngơi với nhận lương hưu của mình. Nhưng ông chưa bao giờ nghĩ rằng, ngày hôm ấy lại là ngày sau cùng mình thao tác nơi đây…

“Ông đã biết thành sa thải”.

Bạn đang xem: Khi một cánh cửa đóng lại

“Tại sao chứ? Tôi đã làm những gì sai?”, Bernie Marcus khó hiểu.

“Không, ông không tồn tại lỗi gì cả. Chỉ cần vì doanh nghiệp đang cách tân và phát triển rất ì ạch, ban giám đốc ra quyết định phải sa thải bớt nhân sự. Chỉ vậy thôi”.

Như vậy là, đang xuất phát điểm từ 1 người quản lí lý, Bernie Marcus đã trở thành một kẻ thất nghiệp. Y hệt như bao tín đồ thất nghiệp không giống trong thành phố, túi tiền sinh hoạt cùng ti tỉ khoản bỏ ra nặng năn nỉ đổ xuống vai buộc ông cần tìm kiếm cho mình nguồn sinh kế mới. Trong khoảng thời hạn đó, ông thường xuyên tới Los Angeles, một quán coffe ven con đường và ngồi vài tiếng đồng hồ thời trang để giải toả trung khu trạng ngán chường, sự hoang mang lo lắng và áp lực khủng khiếp về tinh thần.

Rồi một ngày, ông gặp lại người chúng ta cũ – Arthur Blank, fan đồng nghiệp cũng từng làm quản lý ở công ty cũ của ông cùng hiện đã bị sa thải. Hai người an ủi nhau cùng cùng xem xét về tương lai.

“Này, tại sao họ không tự ra đời doanh nghiệp riêng?”

Ý nghĩ về này như ngọn lửa đột nhiên loé lên trong Bernie Marcus, thổi bùng lên đắm say và mong mơ từng bị đè nén vào ông. Vì chưng vậy, hai fan đã lên kế hoạch thành lập và hoạt động một doanh nghiệp chuyên cung cấp dụng cầm cố và thương mại dịch vụ xây dựng tức thì tại quán cafe này.

Hai cựu thống trị thất nghiệp đã xuất bản một kế hoạch cách tân và phát triển cho công ty với phương châm “giá thành tốt nhất, dịch vụ xuất sắc nhất”. Sau này, đây đang trở thành một doanh nghiệp nội thất gia đình nổi tiếng trên Mỹ (tên giờ đồng hồ Anh là American home Storage Company) và sau đó là bên trên toàn thế giới.

Bạn thấy không, kỳ tích của American trang chủ Storage Company đã bắt đầu bằng một câu nói vào ngày xuân năm 1978: “Ông bị sa thải!”.

Xem thêm: 10 Simple Icebreakers For Kids: Elementary Students Edition, 20 Fun Icebreakers For Kids & Teens

Bernie Marcus sẽ mất hai mươi năm để cách tân và phát triển từ một công ty bé dại ít người biết đến thành một doanh nghiệp nằm trong danh sách Fortune 500 với hệ thống 775 cửa ngõ hàng, 150.000 nhân viên cấp dưới và lợi nhuận hàng năm là 30 tỷ đô la, từng bước một trở thành cái thương hiệu sáng vào ngành kinh doanh nhỏ toàn cầu.

Bernie Marcus (trái) và Arthur Blank (phải).

Đúng vậy, “Bạn bị sa thải” có lẽ là câu nói bọn họ chẳng hề ao ước nghe vào đời, nhưng bao gồm câu nói này vẫn làm biến đổi cuộc đời của Bernie Marcus cùng Arthur Blank. Nếu không xẩy ra sa thải, họ sẽ không lúc nào nghĩ cho tới việc thành lập một doanh nghiệp lưu trữ đồ vật gia dụng. Nếu không biến thành sa thải, họ sẽ chỉ nhờ vào tiền hưu trí hàng tháng và mãi sinh sống như vậy cho đến hết đời.

Cuộc sống là 1 hành trình dài cùng tương lai luôn là một “ẩn số”. Hoàn toàn có thể bạn vẫn nghe cho tới câu nói: “Khi thượng đế đóng một cánh cửa, ngài sẽ xuất hiện thêm một cửa nhà khác”. Lúc một cánh cửa đã đóng lại, hãy bước tiến đừng luyến tiếc. Luôn có khá nhiều hơn một cánh cửa vào một trong những thời điểm, tất cả những gì bạn phải làm là đi tìm và lộ diện cánh cửa đó.

Thực tế là có nhiều người đã hiểu sai ý nghĩa sâu sắc của thông điệp “Khi một góc cửa đóng lại, một cửa nhà khác vẫn mở ra”. Khi ngừng một cơ hội, họ ngồi đợi xem bao giờ cơ hội khác mới tới. Nhưng chờ mãi, họ bực tức thấy rằng hoá ra chẳng có cơ hội mới nào, cùng họ trách Thượng đế sao vẫn chưa mở ra cho bọn họ một “cánh cửa”.

Câu nói bên trên thật dễ gây hiểu lầm. Người thoạt nghe vẫn tưởng rằng ông trời ắt đã biết cách phẳng phiu mọi thứ, nếu như như vị trí này bạn bị thiếu hụt thì nơi kia sẽ được bù đắp. Nhưng chưa hẳn vậy. Giả dụ như suy ngẫm sâu xa hơn, ta sẽ thấy bài toán của trời chỉ cần nói cho bạn biết rằng bạn có một ô cửa mà thôi. Còn việc đi tìm và mở ô cửa đó là của bạn. Có biến tia sáng của hy vọng thành thành công được tốt không, hoàn toàn phụ thuộc nỗ lực của bạn!

Mong cho mình luôn đủ yên tâm để không lâm vào cảnh tuyệt vọng, luôn đủ tỉnh táo khuyết để tra cứu thấy que diêm trong đêm tối mịt mùng, luôn đủ sáng suốt nhằm tự mở ô cửa khác cho chính bản thân khi một góc cửa nào đó đã khép lại.