Mẫu bài văn biểu cảm về thầy cô hay nhất

      104

Tôn sư trọng đạo là truyền thống nhân văn tốt đẹp của dân tộc ta từ ngàn đời xưa đến nay. Truyền thống ấy thể hiện rõ ràng nhất trong ngày 20/11 hằng năm - là ngày Hiến chương các nhà giáo Việt Nam. Tình cảm thầy trò thân thiết, gắn bó, với nặng nghĩa tình được ghi lại qua những bài thơ, bài bác ca thật giàu hình ảnh cùng xúc động. Nhưng có lẽ thực tâm mộc mạc, tự nhiên nhất vẫn là những bài xích văn của chính các em học sinh viết về thầy cô.

Bạn đang xem: Mẫu bài văn biểu cảm về thầy cô hay nhất

Dưới đây là một số bài văn hay đã từng đạt giải trong những cuộc thi cảm nhận về thầy, thầy giáo nhân dịp 20/11 nhưng TT bán sỉ Văn phòng phẩm - Đồ cần sử dụng học tập Đà Nẵngtổng hợp.

*

Bài 1: Thầy cô dạy dỗ em phải người -TT buôn bán sỉ Văn chống phẩm - Đồ sử dụng học tập Đà Nẵng

Tác giả: Vũ Nguyễn

Bài văn là những kỉ niệm rất sống động của cậu học trò đã từng nghịch ngợm, quậy phá có tác dụng phiền lòng thầy cô. Nhưng bằng tất cả yêu thương, ân cần; thầy cô đã khiến cậu trung tâm phục, khẩu phục. Những tình cảm của cậu với thầy cô trong thời gian ngày 20-11 mỗi năm mỗi khác, nhưng càng trưởng thành, cậu càng hiểu rằng mặc dù thế như thế nào đi chăng nữa, tất cả thầy cô luôn luôn mong muốn giành riêng cho học trò của mình những điều tốt đẹp nhất. Không tồn tại thầy cô, cậu ko thể thành công xuất sắc như ngày hôm nay. Bởi vậy, thay vì gửi những tin nhắn chúc mừng ngắn ngủi, hãy thể hiện tình cảm với thầy cô thật thật tâm và thiết thực nhất.

Cứ mỗi lần mon 11 ùa về, đến cái ngày nhưng cả một năm mới gồm một lần để nhắc học trò nhớ về thầy cô của mình, nhắc đến ngày nhà Giáo Việt nam thì mọi cam kết ức của thời học sinh lại ùa về. Nhớ những lời căn dặn, những cái vỗ vai, tuyệt cả những lời răn đe nghiêm khắc của thầy cô lúc học trò mắc phải lỗi. Thầy cô là người luôn dành tất cả mọi yêu thương thương mang đến đứa học trò của mình, kể cả những đứa học trò mà luôn luôn làm bản thân phát bực la lớn lên cùng mời đi ra khỏi lớp. Thậm chí bao gồm thể là đình chỉ học môn đó một tuần cũng có. Thầy cô là người luôn luôn phải chịu đựng bởi bao trò tai quá mà lại những đứa học trò tạo ra, tuyệt thường là những vị cứu tinh của những học sinh bị bắt nạt. Bao gồm thể nói thầy cô như là những thần tượng của học trò, giỏi là người cha, người mẹ thứ hai vậy.

Thầy cô là người đã dạy nhỏ nét chữ đầu tiên để rồi sau này, khi con lớn hơn một chút, bé mới hiểu sự ân cần của cô, khi cầm tay nhỏ uốn từng đường nét chữ ko chỉ đơn thuần là dạy nhỏ biết viết, nhưng mà nết người của con cũng bắt đầu từ những đường nét chữ A,B,C. Là người mà lại phải thức cả đêm để viết lại với cảm nhận bài xích văn thầy phê "cảm nhận còn hời hợt" bằng tất cả tình cảm, vốn sống của mình. Tất cả những gì thầy cô làm cho là chỉ muốn học sinh của mình sẽ tốt hơn, trưởng thành hơn.

Nhớ ngày 20/11 năm xưa chắc ai cũng trải qua cái thời nhưng đòi mẹ phải cài quà để đi tặng thầy cô cho bằng được nhưng nỗi khổ là không dám đi một mình, lần nào cũng phải mẹ kè kè đi, lúc đó nhỏ bao gồm biết nói gì đâu thấy bạn đi mình cũng đi mang đến bằng được. Rubi 20/11 dịp xưa cũng chỉ là dầu gội, bột ngọt, sữa giỏi cuốn sổ và cái bút, nhà tất cả điều kiện hơn thì xấp vải mang lại thầy cô may đồ để đi dạy. Lớn lên chút thì đã biết đường đi mua quà mang lại thầy cô, nhưng đến cơ hội tặng thì run cầm cập, gặp thầy cô ở trường suốt không sao cả nhưng cơ mà gặp riêng thầy cô thì không đủ can đảm đến. Nhớ dịp đi tặng rubi thì vừa vào phòng, thấy thầy cô là tặng đến thầy cô rồi nói một câu ngắn gọn: "Mừng Cô (Thầy) 20 tháng 11" rồi chạy dòng vèo ra ngoài, để thầy cô phải chạy ra gọi học trò xoay trở lại ngồi chơi, nhưng cũng chỉ ngồi được 5 phút rồi "Cô (Thầy) mang lại em xin phép". Đến ngày tiếp theo vẫn còn không đủ can đảm gặp thầy cô.

Lớn lên rồi học cấp 3, ngày 20/11 được coi như là một ngày học nhẹ nhõm của học sinh thì phải - theo tôi nghĩ như thế. Bởi vì ngày 20/11 thường thì thầy cô khuyến mãi ko dò bài, học sinh cũng không phải thấp thỏm bởi cái giờ dò bài bác như thường ngày. Đôi khi thì còn được nói chuyện phiếm và nghỉ học luôn môn đó, thường thì lớp trường đại diện lớp tặng hoa mang lại thầy cô rồi thôi, kết thúc cái ngày 20/11.

Nhưng cái ngày 20/11 không phải thầy cô vui vị được nhận hoa cùng quà của học trò thôi, thầy cô vui vị thấy rằng những đứa học trò của bản thân đã lớn khôn hơn, thầy cô lúc thấy những thành quả của bản thân tốn bao công sức trọng tâm huyết đạt được thành quả, đó là điều mà khiến cho thầy cô tự hào nhất trong đời làm cho nhà giáo của mình.

Không biết ngày 20/11 của bạn như thế như thế nào nhưng của tôi là một ngày đầy cảm xúc, tuy đi có tác dụng xa không thể tới thăm thầy cô được, nhưng không khi nào thầy cô không nhớ tới tôi. Thời điểm tôi gọi điện thoại chưa kịp nói tên bản thân thì thầy cô đã nhận ra tôi trước, tôi vui mừng với đôi khi là bật khóc, mặc dầu lúc đi học tôi bao gồm phá, có quậy nhất lớp thì thầy cô vẫn nhớ cùng cười phì nói: "Thằng học trò phá nhất lớp của cô nay làm cho ở đâu rồi, gồm khỏe không? Năm nay đến gọi điện thoại nhưng năm sau phải về bên thăm cô đấy nhé!!!". Trải qua biết bao lứa học trò, từng nào năm công ty giáo nhưng mà thầy cô vẫn nhớ học trò của bản thân chứng minh một điều là thầy cô luôn luôn dành mọi chổ chính giữa huyết mang đến những đứa học trò nhỏ bé, dù có hay nghiêm khắc với bản thân đi chăng nữa thì cũng dễ hiểu là thầy cô chỉ muốn điều tốt nhất cho chính mình mà thôi. Chắc điều đó ai cũng cảm nhận được như tôi, bởi vì nếu không có những điều như thế thì bạn gồm thể thành công xuất sắc hay sống tốt hơn như hiện ni để còn ngồi đọc những dòng tốt viết đây.

Lúc ngồi viết những cái này thì nhớ lại những trò tai quái của mình đã với đến mang đến thầy cô... Sao bao gồm thể làm những trò ấy nhỉ, nhưng mà thôi "Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò" mà, nhưng dù gì thì cũng ý muốn ngày 20/11 sắp đến, hãy bỏ một chút thời gian nếu như được hãy đến thăm thầy cô, thầy cô sẽ không quên bạn đâu, nhưng nếu ko được thì hãy giành riêng cho một cuộc điện thoại chỉ năm, mười phút thôi. Đừng chỉ gửi một loại hình lên mạng xóm hội mang lại thầy cô cùng kèm theo chiếc ngắn ngủn: "Mừng 20/11, chúc Thầy (Cô) gồm ngày lễ vui vẻ" là thôi.

Xin cảm ơn những thầy cô đã dìu dắt con từ những ngày đầu tiên học lễ, hậu học văn. Những yêu thương thương, trân trọng và tôn kính nhất là tất cả những gì nhỏ muốn những người cô thầy đã dạy dỗ con cần người. Chúc những thầy cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc để vĩnh cửu vun đắp cho sự nghiệp trồng người.

Bài 2: giáo viên dạy văn của em -TT phân phối sỉ Văn chống phẩm - Đồ sử dụng học tập Đà Nẵng

Tác giả: Đỗ Thị Lan Thu - 12A3 - trung học phổ thông B Phủ Lý (2012- 2015)

Dưới mái trường thân thương - nơi lưu giữ bao kỉ niệm của tuổi học trò thì gia sư dạy văn đã để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong trái tim tác giả. Vào kí ức của mình, những kỉ niệm về cô cứ thế hiện lên từ những ngày đầu tiên cô học trò nhỏ đặt chân vào ngôi trường trung học phổ thông cho đến những bài giảng đầy nhiệt huyết với yêu nghề của cô giáo. Cái biện pháp cô truyền đạt thật đặc biệt, cô khiến mang đến học trò tiếp thu không chỉ những bài học trên sách vở nhưng mà cả vào cuộc sống. Đó là người thầy mẫu mực có nhân cách cao đẹp khiến cho mỗi học sinh đều cảm thấy hạnh phúc lúc được học cô.

Mái trường - ngôi nhà thứ hai luôn luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc đời mỗi con người. Ở nơi đó, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng mọi người trong nhà tạo yêu cầu những kỉ niệm cực nhọc phai. Suốt những năm mon cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng tất cả ấn tượng với một thầy thầy giáo nào đó. Những người để lại mang đến ta gớm nghiệm suốt đời giỏi vực ta đứng dạy từng những nơi tối tăm, giỏi đơn giản là bí quyết giảng bài sâu sắc mà không vấn đề gì quên được. Tôi cũng vậy, suốt bố năm phổ thông cô Hưng dạy văn là người tôi nhớ nhất.Viết về hình tượng gia sư ngay từ nhỏ nhắn chúng tôi đã được nhào nặn trong trí tưởng tượng đó là thầy giáo với mái tóc đen lâu năm bóng mượt, cặp gọn gàng bằng một chiếc kẹp giản dị, da trắng môi đỏ, luôn mặc áo lâu năm thướt tha với dáng đi khoan thai, nhẹ nhàng. Với tôi, chắc chắn đó là gia sư bước ra từ giấc mơ.

Ngày đầu ngỡ ngàng bước vào lớp mười, buổi đầu tiên gặp gỡ, cô bước vào lớp với cặp kính râm to lớn đen, công ty chúng tôi có chút nhốn nháo cùng bất ngờ, cô hóm hỉnh giải thích: “Buổi đầu kính chào cả lớp mà lại cô giống mafia quá, cô xin lỗi các em nhưng nếu bây giờ cô bỏ kính ra thì cả lớp chắc không người nào học được do sợ vừa bởi cười đấy. Cô bị té xe, lớp thông cảm mang lại cô nhé!” và cố nhiên đó là nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng phát hiện ra rằng ko phải cô giáo dạy văn nào cũng gồm giọng nói ngọt như mía lùi hay lanh lảnh như chim hót. Cô Hưng giọng hơi trầm cùng khàn nhưng chưa bao giờ chúng tôi cảm thấy nghêu ngán với tiết văn của cô. Ngày đầu tiên ấy, cô còn giới thiệu với kể thêm vài câu chuyện vui về “cái tên giông tên con trai” của cô. Vậy là giờ dạy mở màn, cô đã đốn tim trọn vẹn bốn mươi lăm member 10A3, đặc biệt là tôi, cảm nhận được một trọng tâm hồn đồng điệu.

Nhắc đến cô giáo, người ta luôn luôn mường tượng ra sự ân cần, nhẹ nhàng, dạy dỗ chỉ bảo tận tình, sự nhiệt huyết cùng yêu trẻ. Cô Hưng cũng không phải ngoại lệ. Nhưng điều đặc biệt hơn cả, cô là người rất đậm chất cá tính và hiện đại. Cô luôn luôn có cách lôi kéo công ty chúng tôi không thể dời khỏi lời giảng của cô một khoảng thời gian rất ngắn nào. Cô vẫn giữ những nét truyền thống của một đơn vị giáo, không sai lệch về tư tưởng, đạo đức nhưng cô cũng không quên bỏ vào đó một chút chiếc tôi cá nhân riêng để học sinh bao gồm thể nhớ về cô mãi. Ông nội tôi trước đây là một công ty Nho dạy chữ Hán vì vậy ông rất thích bé cháu nối nghiệp ông. Mỗi lần về thăm quê, ông lại thủ thỉ với tôi: “Làm giáo viên bé nhé! Tôi chỉ biết mỉm cười với lẳng lặng gật đầu”. Tôi yêu thương trẻ nhưng tức giận mà ngành giáo luôn luôn cần sự kiên nhẫn cùng tôi đã tự nhủ rằng “không bao giờ mình thi sư phạm”. Nhưng rỗi mỗi tiết văn của cô lại truyền thêm cho tôi cảm hứng. Tôi sẽ đứng trên bục giảng, thổi hồn vào từng câu chữ và học sinh sẽ quý mến tôi như chứng tôi kính trọng, thương mến cô bây giờ. Tôi sẽ niềm nở, hài hước với thân thiện giống cô. Tôi sẽ dạy cho những đứa con thứ nhì của tôi không chỉ tri thức mà còn cả giải pháp làm người, phương pháp yêu thương cuộc sống, biện pháp gieo lòng nhân hậu với những nhỏ người ra chưa từng biết, chưa từng gặp qua mỗi trang sách giống như cô dạy công ty chúng tôi trong mỗi tiết học.

Cô Hưng có dáng dấp của người phụ nữ hiện đại nhưng cũng không bao giờ quên đi đường nét truyền thống trong mình. Ko phải phóng đại, nhưng cô là người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việcnhà. Cô luôn luôn nhiệt tình tham gia các hoạt động Đoàn trường, nhiều năm đạt danh hiệu gia sư xuất sắc. Năm học 2012-2013, lần đầu tiên cô bồi dưỡng học sinh giỏi lớp 12 mang lại thành tích rực rỡ như thế: cha giải nhì, một giải bố và một giải khuyến khích, đứng nhất tỉnh năm đó. Ở nhà, hai bé của cô luôn là những con ngoan trò giỏi. Hai em luôn dạt danh hiệu học sinh giỏi qua từng năm học. Niềm vinh dự hơn cả là đàn ông cô từng đạt giải học sinh tỉnh lớp 5. Cô là người giữ lửa cùng ngọn lửa ấy luôn bùng cháy trong gia đình nhỏ hạnh phúc của cô.

Tôi đang cảm nhận từng ngày trọn vẹn khi còn là học sinh, khi còn được ngồi trên ghế công ty trường. Và tôi ko thể nào quên những kỉ niệm thời áo trắng bên bạn bè, trang sức cùng hình ảnh người cô miệt mài mặt giáo án. Người đã truyền dạy đến tôi bao tri thức, bao ước mơ cùng hi vọng - Cô Hưng.

Bài 3: Thầy cô chắp cánh ước mơ cho việc đó em -TT cung cấp sỉ Văn phòng phẩm - Đồ dùng học tập Đà Nẵng

Tác giả: Trần Thu Hường

Bài văn viết về thầy cô của tác giả Trần Thu Hường đọc lên thật thấm thía. Với lối viết văn súc tích, giàu hình ảnh, biện pháp dẫn dắt tự nhiên, sáng sủa tạo; tác giả đã cho chúng ta thấy được công ơn của thầy cô với cuộc đời mỗi bé người quan lại trọng như thế nào. Đồng thời, nghề dạy học cũng hiện lên thật vất vả gian nan - đó là công việc thầm lặng nhưng cũng rất vinh quang. Sự trưởng thành của mỗi cô cậu học trò đó là những món rubi vô giá chỉ đối với thầy cô. Nhưng quý hơn cả vẫn là tình thầy trò thiêng liêng xuất phạt từ những trái tim biết rung động. Chúng ta hãy cùng đọc với cảm nhận bài văn sau:

Từ lúc mở mắt kính chào đón cuộc đời, tôi đã cảm nhận được tình cảm thiêng liêng vô giá bán của cha, của mẹ. Năm tháng qua đi, những tình thương ấy nuôi nấng tôi đề xuất người với lúc ấy, tôi tưởng rằng trong cuộc đời này chỉ có phụ vương mẹ là những người giành riêng cho mình tình thân thương cao đẹp nhất. Nhưng không, từ lúc hòa nhập với làng mạc hội và nhất là từ lúc chập chững bước vào môi trường học tập, tôi mới biết vào cuộc đời này, những người đồng hành thuộc tôi vào suốt một quãng đời ko chỉ có cha mẹ, mà còn có những người thầy, người cô.

Phải, thầy cô đã dìu dắt tôi từ những năm đầu tiên của cuộc đời đi học. Thầy cô đã chắp cánh ước mơ, tham vọng tươi đẹp về tương lai, đã đến tôi những giấc mơ về sự thành đạt, về công danh, sự nghiệp với cả niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Phải chăng những điều hay lẽ phải, những nét đẹp trong trái tim hồn của mỗi bé người đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo. Vâng, họ đã dành riêng một phần cuộc đời mình để trau chuốt, dẫn dắt người học sinh từng bước đi trên bé đường còn bao hại não phía trước. Đã có ai đó nói rằng: “Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những con đò đến được bờ bên kia.’’ Thật đúng như vậy. Để có tác dụng tròn sứ mệnh cao cả của mình, “người đưa đò’’ phải cố gắng giữ sao cho đò được vững chắc. Mà gồm ai biết được rằng, trong suốt chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian truân vất vả. Phải, “người đưa đò” phải dùng hết sức lực của bản thân để chống chọi những khi bao gồm “mưa to”, “gió lớn”. Rồi lúc đã đưa được khách qua sông, “người đưa đò” lại con quay về bến vị trí kia để tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao cả ấy. Cùng cứ thế, cứ thế, những người thầy đã dành riêng cả cuộc đời để dạy dỗ mang lại tất cả những đứa nhỏ thân yêu của họ, ko quản khó khăn, mệt mỏi. Mặc dầu phải thức khuya để miệt mài soạn giáo án, mặc dầu ngày qua ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp lại những công thức, những bài giảng hàng nghìn, hàng vạn lần nhưng họ vẫn không buồn chán, bởi vì chưng trong trái tim họ chỉ bao gồm duy nhất một ước mong - uốn nắn, dạy dỗ lớp trẻ lúc này thành người.

Thầy cô ko chỉ hi sinh công sức cùng thời gian của mình hơn nữa dành trọn cả tình thân thương và sự bảo bọc cho những đứa trẻ non nớt vẫn còn bỡ ngỡ trước chiếc xã hội rộng lớn này. Những đứa trẻ ấy ngơ ngác nhìn ra cuộc đời với sự dẫn dắt cùng tình yêu thương của thầy, của cô. Vâng, thầy cô đã truyền mang đến tôi niềm tin và nghị lực để tôi gồm đủ sức mạnh và lòng tin, chạm lấy những ước mơ, khát vọng cùng biến chúng thành hiện thực. Thầy cô đã tận tụy, đã dồn tất cả công sức vào bài bác giảng, làm bọn chúng thêm sinh động để dễ dàng ăn sâu vào vai trung phong trí của từng học sinh. Nếu như không tồn tại lòng yêu thương thương giành cho học sinh của mình, thì liệu họ bao gồm tận tình, hi sinh nhiều như vậy được không? Phải, công việc hằng ngày của những người thầy, người cô xuất phạt từ trái tim yêu thương thương của người cha, người mẹ dành cho chính đứa con ruột thịt của mình. Tình cảm ấy luôn cháy bỏng trong lòng mỗi người thầy, người cô, sẵn sàng sưởi ấm những sinh linh nhỏ nhắn nhỏ vẫn còn chập chững bước đi trên đường đời.

Bánh xe cộ thời gian cứ cù lặng lẽ, chúng tôi dần trưởng thành sau mỗi bài học, sau những buổi đứng lớp của những thầy những cô. Nhớ lắm tà áo nhiều năm thướt tha của cô, dáng đi nghiêm trang cơ mà thân thiện của thầy. Nhớ lắm những bài xích học có tác dụng người, những tri thức khoa học mà lại mấy năm qua tôi được học nằm lòng. Một năm qua đi, cửa hàng chúng tôi lại phải kính chào tạm biệt những người thầy, người cô để bước tiếp sang lớp mới, học thêm những bài xích học mới. Lòng cửa hàng chúng tôi lại bồi hồi khi quan sát thấy hình bóng vồ cập của những người thầy người cô mà xưa cơ đã giảng dạy cửa hàng chúng tôi bằng một tấm lòng tận tụy. Với mỗi năm cứ đến ngày 20/11, toàn thể học sinh trên khắp đất nước Việt nam giới lại nhiệt liệt chào mừng ngày đơn vị Giáo Việt Nam. Những nỗi vất vả, nhọc nhằn của những người làm cho nghề giáo, giờ đây được đền đáp bằng những bó hoa, những lời chúc khôn xiết ý nghĩa của chính người học trò cơ mà xưa kia mình đã dạy dỗ, bảo ban. Bên trên khuôn mặt của họ thời gian bấy giờ rạng rỡ một nụ cười. Vâng, họ hạnh phúc, hạnh phúc không phải vị được đền đáp mà hạnh phúc bởi được gặp lại những đứa nhỏ thân yêu nhưng họ đã coi như một phần của cuộc đời mình.

Cuộc sống tất cả biết bao biến đổi nhưng nào đâu có tác dụng phai mờ đi tình cảm của người thầy người cô giành cho học giành cho học sinh thân yêu. Tình cảm ấy thiêng liêng, cừ khôi biết nhường nào. Tình cảm thương ấy đã sưởi ấm chổ chính giữa hồn của biết bao người học sinh vào suốt cả cuộc đời đi học. Nếu một mai tôi không còn là một đứa trẻ, nếu một mai tôi rời khỏi sự ủ ấp của gia đình với nhà trường để tiếp tục bước đi và thử thách mình trên quãng đường còn lại, thì tôi sẽ luôn ghi nhớ đâu! ko bao giờ quên công ơn sâu nặng cùng tình cảm bao la của thầy cô dành cho tất cả học sinh của mình- những đứa nhỏ mà họ coi như ngày tiết thịt, như một phần của cuộc đời.

Bài 4: Thầy cô như thể mẹ cha -TT phân phối sỉ Văn phòng phẩm - Đồ cần sử dụng học tập Đà Nẵng

Tác giả: Trần Thanh Sương

Bài văn viết về thầy cô dưới đây là của một học sinh lớp 7. Bài văn mặc dù không lâu năm nhưng rất hay cùng ý nghĩa. Đó là món quà to lớn kéo lên thầy cô nhân dịp Nhà giáo Việt Nam. Bất cứ thầy cô nào lúc đọc bài văn này đều cảm thấy vui với tự hào. Vui do học sinh biết kính trọng cùng ghi nhớ công ơn dạy dỗ của thầy cô; tự hào bởi vì sự nghiệp trồng người của mình thật vinh quang quẻ nếu như đào tạo được lớp lớp học sinh như thế.

Trong cuộc đời của mỗi bé người, nếu như thân phụ mẹ là hai đấng sinh thành bao gồm công nuôi dưỡng ta từ nhỏ đến lớn thì thầy cô cũng bao gồm công không nhỏ. Thầy cô là những người dạy mang lại ta biết chữ, biết thế như thế nào là lẽ phải bên trên đời, biết đối nhân xử thế. Đối với những học sinh còn cắp sách đến trường như bọn chúng em thì thầy cô chính là những người cha, người mẹ thứ nhì của chúng em.

Tục ngữ, ca dao Việt phái nam ta tất cả nhiều câu giỏi nói về thầy cô: “Kính thầy mới được làm thầy” Hay: “Muốn bé hay chữ phải yêu kính thầy” Thật vậy, nếu không có thầy cô chỉ dạy thì bọn chúng em sẽ không biết chữ. Thầy cô là những người đã dìu dắt bọn chúng em đi trên nhỏ đường học vấn. Từ chỗ chưa biết gì, chúng em dần dần biết chữ, biết đọc, biết viết, biết làm cho văn, làm cho toán, biết được những kiến thức nhiều chủng loại vô tận của nhân loại. Thầy cô đã hỗ trợ cho chúng em gồm được khóa xe để mở cửa tri thức của cuộc sống. Thầy cô đã vun đắp ước mơ cho việc đó em, đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức, của một tương lai tươi đẹp sau này. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là những người lái đò đưa học sinh qua sông. Mỗi khi năm học kết thúc là thầy cô đã đưa học sinh- những con đò cập bến. Hết chuyến đò này đến chuyến đò khác, thầy cô đã đưa biết từng nào chuyến đò trong cuộc đời mình, biết bao thế hệ học trò đã được thầy cô dìu dắt. Công ơn của thầy cô thật là to lớn.

Xem thêm: 12 Cách Tăng Tốc Khởi Động Windows 10 "Nhanh Như Gió" Với Fast Startup

Con người ta chắc hẳn ai cũng gồm một thời cắp sách đến trường. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất, thời gian hồn nhiên đáng yêu của lứa tuổi học sinh: ngây thơ, mơ mộng, vô tư, nhút nhát cùng cả sự tinh nghịch, quậy phá, thậm chí vô lễ với thầy cô… chính thầy cô là những người đã nạm đổi nhân bí quyết cho bọn chúng em, đã uốn nắn dạy bảo cho chúng em biết thế nào là sai, thế như thế nào là đúng, chỉ dẫn tận tình để chúng em trở thành những người công dân tốt vừa gồm đức, vừa tài giỏi phục vụ đến xã hội, mang đến đất nước mai sau. Hiện tại, em là học sinh lớp bảy, em rất tự hào là học sinh của trường thcs Bình Mỹ bởi em được học trong một ngôi trường bao gồm nhiều thầy cô dạy giỏi, gồm nhiều trọng điểm huyết với học sinh.

Thầy cô rất buồn khi bọn chúng em học yếu, sai phạm lỗi lầm với rất vui mừng khi chúng em học ngày có tiến bộ, học giỏi, tất cả đạo đức tốt. Em rất yêu mến những thầy cô đã dạy bọn chúng em như cô Nhi, cô Hằng, thầy Hồng… nhất là cô chủ nhiệm của em là cô Nhi dạy Anh văn, người đã tất cả nhiều tình cảm, cùng phân chia bùi xẻ ngọt, dìu dắt lớp em trong suốt thời gian qua. Về sau ra đời, em không thể đi học nữa nhưng em vẫn nhớ mãi về mái trường, về thầy cô, nhớ về những kỉ niệm thân thương, về người cha, người mẹ thứ hai của em với tất cả lòng biết ơn trân trọng.

Thầy cô: ôi hai tiếng bình thường sao cơ mà thiêng liêng quá. Chúng em mãi sau nhớ ơn thầy cô: những người được mệnh danh là kĩ sư tâm hồn. Ngày lễ 20/11 gần sắp tới, bọn chúng em sẽ cố gắng học giỏi để dành tặng đến thầy cô những nhành hoa điểm mười tươi thắm. Đó là sự thể hiện lòng biết ơn của bọn chúng em đối với thầy cô. Bọn chúng em sẽ cố gắng chăm chỉ học tập để không khỏi phụ lòng thầy cô đã tất cả công dạy bảo chúng em bao mon ngày qua:

“Thầy cô như thể mẹ cha

Kính yêu, chăm sóc mới là trò ngoan".

Nguồn: Nguoiduatin.vn

🏡Trung tâm cung cấp Sỉ Văn chống Phẩm - Đồ cần sử dụng học tập Đà Nẵng

Để bài bác cảm nghĩ về thầy, cô giáo thường xuyên lộ diện trong bài kiểm tra, bài xích thi. Để bài xích văn tuyệt hơn cùng đạt điểm trên cao bài này, những em hãy nêu diễn tả rõ tình cảm cũng giống như cảm nghĩ của bản thân về thầy cô. Những em cùng tham khảo để rất có thể hình dung được biện pháp viết bài.
Mục Lục bài bác viết:1. Dàn ý2. Bài xích mẫu số 13. Bài bác mẫu số 24. Bài xích mẫu số 35. Bài bác mẫu số 46. Bài bác mẫu số 57. Bài xích mẫu số 68. Bài bác mẫu số 79. Bài xích mẫu số 8

*

Viết cảm xúc về thầy, thầy giáo để bộc bạch lòng biết ơn với đạo thiên chúa dục, dạy dỗ dỗ 

5. Bài xích mẫu số 5: cảm giác về thầy, cô giáo

Có lẽ trong cuộc sống mỗi con người đều có những thầy giáo viên mà đi suốt cả cuộc đời có lẽ ta không lúc nào tìm thấy những người dân như họ. Bọn họ là những người tận trọng tâm tận tụy với nghề lúc nào thì cũng chỉ nghĩ đến những học sinh yêu quý của mình. Tôi cũng đều có một giáo viên nhà nhiệm như vậy và chắc rằng trong suốt cuộc sống tôi sẽ không còn thể như thế nào quên được cô.

Đó là cô An, một giáo viên còn vô cùng trẻ, cô dạy dỗ môn văn. Ngày thứ nhất khi cô vào dạy lớp tôi cô mặc một loại áo dài màu trắng, trông cô thật trẻ trung và năng động. Cô dành một tiết trước tiên để làm cho quen với lớp cùng tự reviews về bạn dạng thân mình. Tức thì từ hầu hết tiết học tập đầu tiên, cô đã mang lại tôi một quan lại niệm hoàn toàn khác về môn văn. Môn văn đối với tôi trường đoản cú trước cho tới thời điểm bây giờ là một môn cực kỳ khó cơ mà mỗi lời cô giảng giải khiến cho tôi như được lao vào một trái đất khác, một thế giới mà tôi rất có thể thỏa mức độ tưởng tượng và đến tôi hiểu biết thêm về tình ngọt ngào về tình cảm về những mặt trong buôn bản hội. Cô không hắt hủi tốt chê bai hầu như đứa học nhát như tôi mà thậm chí còn cô còn luôn quan trung tâm chỉ bảo một bí quyết tận tình.

Trước trên đây sinh hoạt chắc hẳn rằng là tiếng mà lũ tôi sợ nhất nhưng kể từ thời điểm có cô thì nó không còn đáng sợ bởi thế nữa, nó là giờ mà shop chúng tôi lại thường xuyên được giao lưu trong khi thì cô cũng khuyên nhủ những chúng ta còn học tập kém buộc phải phấn đấu hơn. Thỉnh thoảng tôi đã từng có lần nghĩ ví như như suốt đời học viên của tôi được học tập văn cô được cô cai quản nhiệm thì hay cho mấy và chắc rằng đó cũng là hi vọng của tất cả đám học tập trò chúng tôi. Có lẽ rằng điều có tác dụng tôi tất yêu nào quên được làm việc cô còn là 1 trong kỉ niệm khiến tôi ghi nhớ mãi. Đó là một trong những lần thi cuối kì môn văn tôi được một con hai tròn trĩnh cùng cô yêu thương cầu tất cả lớp phải đem lại cho phụ huynh kí vào. Điều này đối với tôi như 1 tiếng sét ngang tai cũng chính vì tôi sẽ hứa với ba mẹ là lần này điểm thi sẽ trên trung bình. Quan yếu để cho phụ huynh biết điều đó được với trong đầu của một đứa trẻ non trẻ như tôi nảy lên một quan tâm đến sai trái.

Tôi quyết định đi hiếu động lại mọi quyển sổ mà ba tôi đã kí và học theo nét kia rồi kí lại. Tuy ko được giống mang lại lắm nhưng tôi vẫn to gan lớn mật tay kí bừa thế nào thì ra. Bữa sau tôi vẫn nộp như bình thường và không thấy cô nói gì nên trong lòng tôi cảm xúc lâng lâng vui sướng. Rã trường tôi đã rảo bước thì bất chợt nghe giờ ai kia hỏi phía sau "Khánh ơi ngóng cô với". Trở về đằng sau thì ra đó là cô An. Thì ra cô sẽ biết đó chưa hẳn là chữ kí của cha tôi. Tôi không nói gì nhưng mà chỉ biết khóc òa lên vị sợ hãi. Cô ôm tôi vào lòng không một lời trách phạt. Cô nói sẽ không để chuyện này cho bố mẹ tôi biết với một đk là vào kì thi cuối kì tôi phải đã đạt được điểm khá. Điều này đối với tôi thật khó khăn nhưng vì sợ tía nên tôi đành gật gù đồng ý.

Chẳng mấy chốc kì thi cuối kì đã được gần tới tôi đã không biết luân chuyển xở ráng nào thì chiều hôm đó cô mang lại với một số trong những tài liệu trên tay cùng cô nói đã kèm tôi học. Kì thi cuối kì vẫn tới và một tuần lễ sau cô An thông báo điểm, tôi vẫn thực sự rất bất ngờ và không tin tưởng nổi vào đôi mắt mình là 1 trong những điểm chín đỏ chói. Tôi cảm ơn cô không ít và từ đó trở đi tôi môn văn biến chuyển một môn mà lại tôi rất thích. Cô chính là người bà bầu thứ hai của mình và còn nếu như không nói vượt thì cô chính là người đem đến cho tôi một cuộc sống mới hoàn toàn khác. Cô chưa hẳn là người quý phái hay phong cách gì mà lại cô khôn cùng gần giũ, giản dị như chủ yếu những đứa học sinh mà cô vẫn dậy vậy cùng chính điều ấy đã để cho những đứa học viên nghèo như cửa hàng chúng tôi cảm thấy dịu dàng cô đến kì lạ. Cô cũng có thể có một cuộc sống đời thường không mấy khấm hơi gì khi còn phải nuôi một fan em đang học đh nhưng từng khi shop chúng tôi nghỉ phép cô luôn luôn đến thăm đụng viên yên ủi và luôn luôn đem theo khi là hộp bánh lúc là vỏ hộp sữa. Gia sư tôi là như vậy đấy thực lòng và mộc mạc cho lạ thường.

Những bài học kinh nghiệm lời răn dạy của cô ấy tôi vẫn không lúc nào quên được. Hình ảnh cô cùng những tiếng nói ân phải cô chỉ bảo shop chúng tôi sẽ luôn đánh dấu trong trung khu trí tôi.

6. Bài mẫu số 6: cảm giác về thầy, cô giáo

Ngày xửa ngày xưa, trên trái đất đẹp tươi có một lũ chim ca hót chào đón cô giáo chủ nhiệm mới... Thiên sứ sẽ giao trách nhiệm cho giáo viên ấy đề xuất đưa rất nhiều cô, cậu nhỏ xíu lần lượt lên đò sang trọng bờ vị trí kia của kiến thức và kỹ năng và đỉnh điểm của thành đạt.... Đều đặn hằng năm cô giáo ấy lại đón rồi đưa, lại chắp thêm song cánh cho những khóa đào tạo và huấn luyện trò vừa ngoan vừa dễ thương và đáng yêu và hãy còn ngây ngô dại khờ bay vào khung trời xanh...Và bây giờ khi trong những năm cũ đã qua, trong năm này cô giáo đó lại liên tiếp đưa tôi - một đứa học trò nhỏ dại đến bờ bến vô tận của tri thức.

Chắc các bạn đang thắc mắc không biết cô giáo mà mình thích nói mang đến là ai yêu cầu không? chưa hẳn để các bạn phải mong ngóng đâu. Đó đó là giáo viên chủ nhiệm lớp 11A4 - cô hồ Thị thanh tịnh - người bà mẹ thứ hai cơ mà thiên sứ đã mang lại cho bọn chúng tôi.

Ấn tượng thứ nhất của tôi về cô là niềm vui dễ mến, cô cực kì dễ thương, và tuyệt hảo khi nhìn ngoại trừ không ai hoàn toàn có thể đoán được tuổi thật của cô! Tôi đã nghe các anh chị khóa trước nhắc lại cô giảng bài rất hay và rất gần gụi với học trò, ngày trước tiên học cô thì tôi đã chứng thực ngay được điều đó. Cô giảng bài bác rất bao gồm hồn cùng với rất nhiều ví dụ tương đối là thú vị đang như lôi cuốn tôi vào bài xích văn cô giảng. Đó là những tuyệt hảo ban đầu, nhằm rồi từ bỏ những tuyệt vời này đến tuyệt vời khác tôi lại càng đọc và để nhiều tình cảm cho cô hơn. Lừng khừng là cô có cảm nhấn được đa số tình cảm mà lại tôi dành riêng cho cô không nhỉ? chắc chắn rằng không đâu. Tình cảm đó là sự việc biết ơn tự những bài học cô đã dạy đến tôi, là lòng kính trọng, là sự việc ngưỡng mộ về sự nhiệt huyết với trái tim yêu nghề của cô...Cũng là cảm xúc của một đứa đàn bà dành cho tất cả những người mẹ của mình. Cảm tình đó cứ mãi ấp ủ trong tôi hết sức nhiều, nhiều tới nỗi tôi không biết phải bắt đầu từ đâu và kết thúc như gắng nào nữa...

Tôi không phải là một học sinh giỏi môn văn, nhưng những bài văn tôi viết ra rất có thể được xem là khá nếu không nói là vượt tệ. Dù trong trái tim tôi có nhiều tình cảm dành cho cô mà lại tôi vẫn cần thiết viết ra một bài văn hay bất cứ cái gì có thể gọi là hoàn chỉnh để có thể nói hết được tình cảm của tôi giành riêng cho cô được. Việc duy nhất cơ mà tôi có thể làm được là hiện thời ngồi đây, viết lên phần nhiều dòng chữ này để nói theo một cách khác lên toàn bộ tình cảm, lưu ý đến xuất phạt từ tận trái tim tôi.

Từ trước tới giờ đồng hồ tôi là 1 con nhỏ xíu không ham mê môn văn, tôi hoàn toàn có thể đọc những tác phẩm văn học với tiểu thuyết lâu năm tập nhưng so với tôi môn văn là môn nối sát với các chiếc ngáp dài, ngáp ngắn, một phương pháp ngán ngẩm. Nếu như khách hàng bảo tôi kể lại một cuốn sách, một tiểu thuyết nhiều năm tập thì dù cho có phải ngồi suốt suốt cả một ngày xuất xắc lâu không những thế nữa thì tôi vẫn hoàn toàn có thể kể cho mình nghe với toàn cục những gì cơ mà tôi phát âm được bằng toàn bộ lòng say mê. Nhưng nếu khách hàng bắt tôi bắt buộc đọc và hiểu về một bài xích thơ xuất xắc viết ra những bài văn thì quả là một cực hình đối với tôi, tôi mê thích sự thực tế, thích những cái gì đối kháng giản rất có thể chứng minh, và tất cả sẵn một kho tàng công thức để xử lý như môn toán, lý, hóa. Có lẽ rằng vì vậy mà lại môn văn so với tôi là vượt khó. Thường xuyên thì tín đồ ta đâu hoàn toàn có thể làm giỏi những gì mà người ta ko thích, với tôi cũng vậy. Bà bầu tôi là 1 trong họa sĩ, một nhà thơ, yêu thương thơ văn một biện pháp lạ lùng. Người mẹ thường nói tôi là 1 trong những con tín đồ quá đỗi khô khan cùng thực tế. Mặc nghe mẹ nói do vậy tôi chỉ mỉm cười mà không hề phủ dấn điều đó, vì bản chất con bạn tôi vốn dĩ là như vậy. Thơ văn bên cạnh đó là một chiếc gì vượt xa xỉ so với tôi. Tôi chỉ mê thích là fan đọc những cuốn sách hay chứ không thích là tín đồ viết ra phần đông cuốn sách đó.

Rồi một ngày bao gồm một thiên sứ đang mỉm cười cợt với tôi và tín đồ đã với cô đến, khi đó thì mọi việc đã thay đổi khác. Cô thường nói với shop chúng tôi "mỗi em đề xuất tìm với thuộc một câu thơ nhưng mà mình thích, do vậy tâm hồn sẽ cảm xúc nhẹ nhõm hơn", tôi không hiểu biết nhiều câu nói đó của cô đến lắm tôi quan yếu tìm cho khách hàng được một câu thơ nhưng mà tôi yêu thích cũng tương tự việc bắt tôi đề xuất yêu thơ là hoàn toàn không thể. Nhưng mà giờ đây, tôi đã có thể hiểu và cảm thấy được một trong những phần nào đó của rất nhiều bài thơ qua lời giảng của cô. Sự nhiệt độ tình, nhiệt huyết của cô ý đã truyền cảm giác vào con fan vốn khô ráo của tôi. Những bài viết văn sau đó so với tôi không thể là vượt khó, mà lại trôi qua thật dễ dàng khi phần đa lời giảng của cô vẫn còn văng vẳng mặt tai.

Không chỉ nên cô giáo đối với tôi, cô thanh tịnh còn là một trong những người "mẹ" luôn luôn lắng tai và luôn cho tôi đông đảo lời khuyên nhằm tôi có thể biết mình làm gì. Đã có rất nhiều lần tôi nói chuyện, tâm sự với "mẹ", qua phần đa lần nói chuyện, trung ương sự ấy tôi thấy mình trưởng thành và cứng cáp lên nhiều lắm. Ở "mẹ" bao gồm điều cơ mà tôi không hề có cùng tôi biết là tôi đề nghị học ở chị em nhiều đồ vật lắm. Đó là việc lạc quan, vui vẻ, tấm lòng vì người khác và quan trọng nhất là phải luôn luôn luôn sinh sống thật cùng với lòng mình.

Đó là cục bộ những cảm xúc của tôi so với "mẹ Thanh Tịnh" của tôi! Còn chúng ta thì sao? Bạn chắc chắn là phải có một thời cắp sách đến trường, mặc dù là ở đâu, cho dù bao thọ thì chắc hẳn rằng bạn cũng có thể có những lưu niệm về trường lớp, thầy cô, chúng ta bè. đáng nhớ vui, buồn, hồi ức về thầy cô, chúng ta bè, ngôi trường lớp, hầu hết đáng để nhớ cùng trân trọng. Bao gồm lẽ, lúc còn ngồi trên ghế bên trường không có ai trong họ cảm nhận thấy hết hơi ấm từ chúng ta bè, từ phần đông lời răn dạy của rất nhiều tâm hồn trên bục giảng. Một vài người trong chúng ta, thấy đông đảo lời răn đe, trách móc của thầy cô là thừa và lấy làm khó tính vì toàn bộ những điều đó, chỉ ao ước nhanh thiệt nhanh xuất sắc nghiệp để cất cánh xa thiệt xa hầu hết ngày tháng lô bó bên những thầy, cô cùng với bảng black và phấn trắng. Nhưng vậy rồi? Khi vẫn xa, bạn sẽ cảm thấy như tôi đã đánh mất thứ gì đó rất béo trong đời. Chẳng còn hồ hết lời răn đe, chẳng bao gồm trách phạt và chẳng thể khủng lên thêm được nữa. Không còn những người hướng dẫn trong đời, bọn họ phải tự học hỏi, tự rút tỉa kinh nghiệm từ những bài học kinh nghiệm có thật trong cuộc sống. Cùng những bài xích học thực tiễn của cuộc sống thì không hề khô khan nữa, nó sinh động, nó nóng bức và bọn họ không gồm nhiều thời cơ để làm sai, vì khi làm sai bọn họ phải trả giá chứ không đơn giản dễ dàng là lời răn đe ngọt ngào vô hại. Đến lúc đó bạn new hỏi: "Còn ai nhớ, ai quên bé đò xưa...?" thời gian đó hợp lý và phải chăng là muộn lắm không? hãy quý trọng những năm tháng học trò, hãy nỗ lực tận hưởng trọn khoảng thời hạn hạnh phúc độc nhất đời mình. Hoàn toàn có thể bạn hoài nghi tôi, nhưng đều thầy giáo, giáo viên đang đứng bên trên bục giảng kia, họ không chỉ là có bảng black và phấn trắng, họ còn tồn tại tình yêu vô bờ dành riêng cho bạn, đến tôi và cho đa số ai được call là học tập trò. Họ gồm cái call là tâm huyết với mỗi phần tương lai nhỏ dại bé. Cần cù cảm nhận đi, vững chắc chắn các bạn sẽ cảm thấy một lý thuyết cho tương lai của mình từ khu vực thầy cô của bạn. Vì từ những bài học kinh nghiệm và lời răn dạy bọn họ sẽ khủng lên bạo gan mẽ, vẫn góp nhặt được rất nhiều điều cho cuộc sống đời thường và mọi va chạm thực tiễn trong cuộc sống phía trước. Hãy sống không còn mình cho những năm tháng quý báu cơ mà các các bạn sẽ có, đang có, và đã có chúng ta nhé!...

Cuối nội dung bài viết này, tôi tất yêu quên thể hiện lời tri ân so với cô nhà nhiệm của tớ cùng với những thầy thầy giáo đang đứng bên trên bục giảng trồng người. Tôi kính chúc quý thầy cô có không ít sức khỏe, niềm hạnh phúc và gặt hái các đóa hoa tươi thắm vào sự nghiệp của mình.

Viết về những kỉ niệm cùng với thầy thầy giáo để tìm ra tấm lòng, tình yêu của thầy cô với đa số thế hệ học trò 

7. Bài mẫu số 7: cảm giác về thầy, cô giáo

Cho cho giờ tôi vẫn cấp thiết quên được cô Thanh Mai, gia sư đã dìu dắt tôi vào suốt trong năm lớp một, lớp hai. Đối cùng với tôi, cô y hệt như người người mẹ thứ nhì vậy.

Hình hình ảnh của cô tôi còn lưu giữ như in. Dáng cô hơi gầy, cao dong dỏng. Mái tóc black óng, xõa ngang vai. Cô có khuôn phương diện trái xoan, siêu xinh. Cơ mà tôi nhớ độc nhất là ánh nhìn dịu dàng, đựng đầy tình ngọt ngào của cô.

Nhớ lại hồi mới phi vào lớp một, tôi còn là 1 trong những cô bé rụt rè, nhút nhát. Lúc đó, tôi chỉ biết ngồi một chỗ, chẳng dám rỉ tai hay vui đùa với ai. Cùng rồi cô đến mặt tôi, an ủi động viên tôi làm cho quen với những bạn. Tiếng nói của cô thật dịu nhàng. Và tôi đã có thể hoà đồng với những bạn.

Hồi đó, tôi vẫn còn đó quá bé, chỉ thấy cô sao nhưng giống nữ tiên trong truyện cổ tích thế. Thời điểm nào cô cũng nở nụ cười với tôi, ánh mắt cô như động viên tôi. Phần đa lúc tôi gồm chuyện buồn, cô lại cho bên yên ủi tôi, cô luôn biết giải pháp làm tôi vui hơn. Rồi tất cả khi tôi mắc lỗi, cô cũng ko mắng mỏ gì mà chỉ vơi nhàng kể nhở.

Chính vị vậy nhưng tôi vô cùng yêu mến cô. Bao gồm chuyện gì bi quan hay vui, tôi đầy đủ kể đến cô nghe. Tôi vốn luôn cố gắng học thiệt tốt, thật ngoan nhằm cô vui lòng. Thiệt vui biết bao các lần được nghe cô khen.

Nhưng bao gồm một chuyện mà lại tôi luôn nhớ mãi. Hồi đó tôi mắc một khuyết điểm, đó là chữ tôi khôn xiết xấu. Lúc nào tôi cũng bị điểm yếu môn chủ yếu tả. Giáo viên đã những lần nhắc nhở nhưng tôi vẫn cứ chứng như thế nào tật ấy. Giáo viên đã rất ảm đạm và tôi nhận ra điều ấy trong đôi mắt cô. Tôi thấy mình đã có lỗi khôn cùng lớn, đã tạo cho cô buồn. Tôi rất ăn năn hận. Vậy là từ đó, tôi quyết chổ chính giữa luyện chữ làm sao cho thật tốt. Và rồi chữ tôi đã có được xếp vào hàng duy nhất nhì trong lớp. Thấy tôi tiến bộ, cô cũng tương đối vui.

Rồi còn biết bao kỉ niệm đối với cô. Cô sẽ dạy mang lại tôi tương đối nhiều điều xuất xắc lẽ phải. Đương nhiên tình thân của cô không phải chỉ giành riêng cho riêng tôi nhưng cô coi toàn bộ học sinh công ty chúng tôi như là con của chính mình vậy. Cô rèn cho công ty chúng tôi những thói quen giỏi và sửa cho công ty chúng tôi những thói quen xấu. Chưa lúc nào cô nói gắt với shop chúng tôi một lời nào, lúc nào cô cũng dịu dàng chỉ bảo chúng tôi.

Bây tiếng tôi đang lớn, ít nhất cũng đủ khủng để rất có thể hiểu được số đông công lao to bự của cô đối với tôi. Tuy bây chừ tôi không thể học cô nữa nhưng tôi cũng chưa khi nào quên cô và sẽ không khi nào quên cô. Cô sẽ mãi mãi là cô tiên xuất sắc bụng vào kí ức tuổi thơ của tôi.