Sài gòn những năm 80

      159

Thằng các bạn Việt kiều vừa qua gửi mail đến tôi: “TP Sài Gòn đi dạo này còn các xích lô không? Cđọng tới những ngày tháng Tư này, tao lại nhớ cho xích lô.

Bạn đang xem: Sài gòn những năm 80

Bây giờ đồng hồ, mi chạy nhì bánh nổi không?” Chạy hai bánh nghỉ ngơi đây là nghiêng xe, giữ thăng bằng, thì xích lô bố bánh rất có thể chạy bởi nhị bánh.Tên Việt kiều này có thời là đồng nghiệp xích lô của tớ. Nó vẫn theo học tập ban Triết (Tây) thì đứt phyên. Sau 75, hầu như ngành học bên Văn uống khoa (trừ Ngoại ngữ) đều sở hữu “vấn đề”, môn Triết lại càng bao gồm “vấn đề” hơn nữa. Nó đề xuất quăng quật học, sống lang bang đủ vẻ bên ngoài. Tôi theo ngành khoa học đề nghị được chiếu vắt mang lại học nốt phần đa môn không đủ, ra ngôi trường với làm việc trên một trung trung khu nghiên cứu.Một chiều tối cũng dạo mon Tư cố gắng này, lang thang không tính phố, vô tình gặp mặt nó vẫn đạp xích lô. Tay bắt mặt mừng. Y ra hiệu đến tôi tiến bước xe cộ, chngơi nghỉ thẳng ra quán nhậu lề đường. Chén thù chén bát tạc, đời xích lô lắm cthị xã ly kỳ bụi bặm bụi bờ. Y nói: “Tao mướn xe cộ tháng, xài ko hết hiệu suất, giờ chiều hay sáng nhanh chóng gì đó, lúc nào rảnh, ngươi lấy xe pháo tao chạy kiếm thêm chi phí.”“Tao chưa demo xích lô lần như thế nào. Có dễ chạy không?” “Không cạnh tranh lắm”.Nói vậy cũng khá phân vân, quanh đó giờ đồng hồ thao tác mang lại ban ngành phân tích, tôi còn dạy kèm luyện thi đại học cũng kiếm thêm được chút xíu, đầy đủ nhậu lai rai. Một bà bước đến bên bàn nhậu hỏi: “Xích lô! Có đi không?” “Nghỉ rồi dì”, đứa bạn khước từ. Vài ly rượu đầy đủ làm cho tôi bốc lên: “Để tao! Ngồi đó đợi một chút”. Tôi tảo qua bà khách: “Dì đi đâu?”Hình như tôi gồm khiếu… đạp xích lô. Chẳng bắt buộc tập tành gì cả, đa số thiết bị phần nhiều an ninh, trơn tuột. Nửa giờ đồng hồ sau, tôi trở về quán rượu, khắc số tiền cuốc xe pháo trước tiên lên bàn, cười sảng khoái: “Năm tiếng rưỡi chiều mai, tao ghé nhà ngươi lấy xe pháo.”Những năm sau 75 gần như lắp thêm đều thay đổi đời. Leo lên loại xích lô, tôi cũng phải ăn mặc cùng xử sự nhỏng một người đạp xích lô lắp thêm thiệt. Xắn cao phần ống quần chân phải kê tránh bị xích xe nghiến nát, kẻo tai nạn thương tâm dập phương diện cũng không chừng. Nhưng điều quan trọng là bắt buộc nhóm nón, tránh nắng là cthị xã nhỏ, rời chạm chán bạn quen thuộc new là chuyện bự. Thành phố TP.. Sài Gòn đông người cơ mà ngõ nhỏ nhắn, ít nhiều lần tôi đã “đụng” cần học trò, người cùng cơ quan, thậm chí là cả bạn (gái) ngoắc xe cộ. Đời lắm nỗi oái oăm!
*
Có lần tôi chlàm việc nhì bà khách, cơ mà trọng lượng của cả nhì Chắn chắn cũng bên trên tạ rưỡi. Trưa nắng nóng, dốc cầu Thị Nghè cổ dài như vô vàn. Tôi chợt thnóng thía câu thơ của Cao Bá Quát: “Trời nắng chang chang tín đồ trói người…” Ttránh ơi! Hai bà khách vẫn vô tứ cười cợt nói, sao chúng ta ko xuống xe đi dạo một quãng cho doanh nghiệp đỡ khổ! Cho mặc dù nạm như thế nào, bao gồm Chúa làm cho triệu chứng, tôi vẫn tận tâm làm tròn trách nhiệm của thằng giẫm xích lô. Dốc mọi khi từng cao, lực bất tòng chổ chính giữa, tôi không hề ghì nổi tay lái, loại xe đổ nhào về phía trước… Thông thường bé bạn cũng cần hiểu rõ lắng nghe phần lớn lời nguyền rủa nhưng tưởng nhỏng vẫn nghe nhạc trữ tình. Cuộc đời dựa vào này sẽ đỡ khổ rộng chăng?Một trường đúng theo khác, tôi chở 1 bà khách hàng ăn mặc phong cách, túi da, vòng tiến thưởng, son phấn sáng rực. Thỏa thuận địa điểm cùng giá cả hoàn thành, tôi khởi thủy, cho dù giá chỉ khá hẻo, tuy thế chtại 1 fan thì xe cân bằng, dễ chịu và thoải mái rộng đi xe trống. Lúc tới chỗ, bà khách nói đi xích tới nữa, sắp tới đây, và cho tới nữa… cũng cả hơn hai cây số. Đến phía trên thì tôi gọi mình bị lừa vặt. Tôi giới hạn xe pháo lại, và thanh lịch mời bà khách xuống. Bả sừng sộ: “Mày là thằng đạp xích lô, chđọng là chiếc thá gì nhưng đòi nói bà xuống…” Tôi tức giận, nhảy đầm xuống xe, định thấm tháp đủ, tuy nhiên nhoáng thấy quần bản thân đã khoác ống thấp ống cao… Trong nháy mắt, tôi bỗng nhận biết đúng thân phận, tôi chỉ là thằng giẫm xích lô. Tôi xua tay: “tặng ngay bà cuốc xe pháo đó”, rồi lên xe đạp điện thẳng, còn kịp nghe giờ đồng hồ nguýt đuổi theo: “Xí…! Nghèo cơ mà còn làm phách…”Những năm cuối thập niên 70, đầu 80 chẳng ai sinh sống bằng lương nhà nước nổi.

Xem thêm: Hướng Dẫn Chi Tiết Cách Tính Tổng Giờ Phút Trong Excel : Cộng, Trừ Thời Gian

Lương kỹ sư khoảng 73 đồng. Nhu yếu ớt phđộ ẩm gạo (13kg), mặt đường (0,5kg), giết thịt mỡ chảy xệ (0,6kg)… được cài theo giá chấp thuận. Cũng đề xuất nói, bọn ông được cài đặt thêm 3 gói dung dịch đen, đàn bà vài thước vải mùng. Mấy thiết bị này ngốn hơn nửa tiền lương rồi. Còn giá bán Thị phần đa phần cụ này: 3đồng/sơn phsinh hoạt dân dã, 3đồng/xị rượu hạng bét, 0,5đồng/ly coffe bắp… Mức sinh sống tiêu chuẩn chỉnh cán bộ (kỹ thuật) là cố. Còn dân hay hầu như đề nghị thứ lộn theo giá thị trường. Sổ gạo lúc gồm khi không, chen lấn, khoai vệ mì, khư khư, sản phẩm độn đầy đủ thứ… Vậy nhưng cõi tục vẫn sinh sống, vẫn loay hoay tìm cái gì đó để ăn, để mãi mãi. Sức đề chống của bé người để sống sót trong vô số nhiều ngôi trường vừa lòng thiệt không tưởng tượng nổi. Sau này tôi mới gọi bởi sao mấy ông phạm nhân tôn tạo, bắt buộc chờ thả về bên new chịu… đổ bệnh dịch.La cà vào giới xích lô tôi new biết ra rằng, không ít người là trí thức (cũ) đang lựa chọn tuyến phố mưu sinh này. Khá bộn loại điện thoại tư vấn là “ngụy quân, ngụy quyền” cũng tđắm say gia vào nghề này. Họ rất khó có lựa chọn như thế nào không giống. Ai cũng search giải pháp đậy giấu thân phận, nhưng “phát hiện” ra nhau chưa phải là vấn đề cạnh tranh. Lúc ế độ, không tồn tại khách hàng, tấp vào láng mát như thế nào kia, ở khểnh trên xe pháo đọc sách. Tri thức vẫn là 1 trong nhu cầu, ngoài chuyện ẩm thực.Tôi biết có khá nhiều nhà giáo sau 75 quăng quật nghề để đi hớt tóc dạo bước, bán thuốc lá lẻ, sửa giày dép… Tôi hỏi một vị: “Sở không được lưu lại dụng tốt sao mà lại bỏ nghề giáo? Làm nghề này đưa ra mang lại cực?”“Không, tôi từ nguyện ‘mất dạy’. Tôi thà mất dạy…”, ông cựu giáo chức mỉm cười méo miệng. Tôi ko hỏi thêm nữa, sợ hãi ông ai oán.Có một nghề cơ mà mấy ông cựu thầy giáo khôn xiết mê say, nghề bơm mực, bởi vì nó bám dáng tới văn uống phòng tđọng bảo, cũng xấp xỉ ngay gần với loại “nghiệp” năm xưa của mấy ổng. Tôi xin mở ngoặc một ít nhằm chúng ta tthấp có thể tưởng tượng về loại nghề lạc hậu này. Bút ít bi cơ mà chúng ta sẽ dùng, xài rất đỗi thì vất đi. Sau 75, bút bi ở trong một số loại “quý giá” với là sản phẩm dễ hư. Bút như thế nào nhưng mà xài được cho tới hết mực, được xem như là hàng… chất lượng cao. Xài hết thì sở hữu ra ở ngoài đường bơm mực, xài tiếp. Nói cho tới cây viết dỏm, cơ mà không nói đến giấy dỏm thì có vẻ tương đối thiếu hụt. Giấy quà khè, còn lộm cộm hầu như buồn phiền rơm rạ nghiền chưa kỹ, đè cây viết to gan lớn mật tay một chút để ra chữ, gồm lúc văng cả bi ra bên ngoài. Tôi còn lưu giữ khoảng vài ba trăm trang giấy như thế, là các report cùng phiên bản dịch tư liệu kỹ thuật. Đôi cơ hội ngùi ngùi, nhìn lại bút tích của chính bản thân mình. Quả là một thời kiên trì ko cần thiết.Không nên khách đi xích lô nào cũng hãm tài nhỏng tôi vừa nói sinh sống bên trên. Khách lũ ông thoải mái hơn, ít kì kèo. Khách nhi đồng thì miễn trả giá bán, cỡ như thế nào tôi cũng chạy. Có khách lên xe pháo, buông một câu: Anh chlàm việc tôi đi đâu loanh quanh cũng khá được, đi đầy đủ hai giờ đồng hồ đồng hồ thời trang. Thời buổi đó, lên voi xuống chó, tình tín đồ đẩy gửi, tình đời bội bạc, tâm tư tình cảm hóa học cất đầy đủ cthị xã. Người khách hàng tĩnh mịch xuyên suốt cuốc xe pháo. Tôi chlàm việc khách hàng, chnghỉ ngơi luôn luôn nỗi bi tráng thời cục của họ.