Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại

      127

thế cho nên bạn hãy cứ đi đi, giữ cho khách hàng niềm yêu đời thiết tha, bằng lòng với hầu như điều đẹp đẽ, hồ hết dấu ấn đôi lúc bé nhỏ nhưng nặng nề phai trong đời, với đừng bận tâm về những ban đầu hay sau cuối.


Trong đời, ai cũng gồm đôi lần ý muốn cho thời gian quay trở lại. Nhưng mà chẳng phải là sự tiếc nuối một khoảnh khắc, một lời nói, một quyết định, hay điều gì còn dang dở, nhiều lúc chỉ là niềm thương nhớ bao gồm mình khi ấy, tại thời điểm ấy, khi nụ cười còn vô tư lắm, và góc nhìn thì vẫn thanh thản veo trong.

Bạn đang xem: Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại


Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy thủơ ấu thơ sao tràn đầy sắc color rực rỡ thế. Cánh đồng xanh mê mải. Trời mây trắng dịu êm. Chuồn chuồn ớt thắm đỏ. Màu sắc mực trong vở tím ngắt. Mèo rubi sưởi nắng lim dim. Trận mưa rào trên mái tôn xám. Domain authority đen nhẻm chạy dưới trưa hè. Cả một thế giới rạng rỡ, tuyệt vời và trong vắt.
Để rồi lúc lớn lên, mẫu thế giới ấy chỉ còn là một một miền hoài niệm, nhưng mà dù người ta bao gồm gắng đi tìm, bao gồm ngắm liếc qua một góc kính làm sao thì cũng ko thể làm sao tái hiện lại được.
Không một sắc tím làm sao bềnh bồng như bằng lăng ngang trời mùa hạ,
Không một sắc hồng nào không giống lạ như nụ hoa mới biết yêu thủơ ban đầu …
Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy lúc nhỏ xíu đời sao đơn giản thế, mà lại lại tươi đẹp thế.
Sao lúc lớn lên, người ta tất cả thể ăn bất kì món đặc sản cầu kỳ nào, mà lại lại không thấy vui miệng bằng cây kem mút ăn vội trước cổng trường giờ rã học.
Người ta có thể cài đặt sắm cho chính mình bất cứ thứ quần áo hợp mốt nào, mà lại lại không thấy háo hức bằng lúc khoác lên mình chiếc áo ba mẹ cài cho diện Tết.

Xem thêm: Top 15 Laptop Core I5 Giá Rẻ 10/2021, Top 5 Laptop Có Chip Core I5 Giá Rẻ


*

Người ta gồm thể đi cùng người yêu trên chiếc xe pháo hơi đắt tiền, nhưng lại chẳng thấy tim bản thân xao xuyến như dịp ngồi sau xe cộ đạp của cậu bạn lơ đãng ngày xưa.
Thế đấy, người ta gồm thể đạt được mọi thứ bản thân muốn, để rồi nhận ra rằng, lúc cuộc sống quá dư giả, thì có những giá chỉ trị chỉ lúc thiếu thốn ta mới gồm thể cảm nhận được.
Người ta không thể vui được nữa, bởi chủ yếu sự kiêu hãnh và định kiến của mình, của những người xung quanh.
Người ta rồi giới hạn mình trong những định mức, để mọi điều là vừa đủ.
Để không quá tha thiết, không thật say mê, không quá cuồng ham một dòng gì.
*

*