Bài văn tả cảnh quê hương em lớp 7

      169
*

RSS
*

Đối với mỗi người con ra đi nhà xa quê thì cảm xúc và kí ức của họ luôn hướng về một nơi thân yêu được call là quê hương. Chắc rằng mỗi tín đồ chúng ta người nào cũng có quê hương của chính mình, quê nhà là một ở đâu đó mà chỗ đó hoàn toàn có thể ta được hình thành hay lớn lên, là nơi mang đến ta các kỉ niệm, nơi mang lại cho ta cảm giác ấm cúng và thân thuộc, tin tưởng đến nỗi mang lại dù cuộc sống có chông chênh hay căng thẳng mệt mỏi ta vẫn luôn mong được trở về khu vực đó nhằm ta có một điểm tựa mang lại chính phiên bản thân mình.

Bạn đang xem: Bài văn tả cảnh quê hương em lớp 7


Nhắc đến quê hương là nhắc tới tuổi thơ, nhắc đến những kỉ niệm tươi đẹp, nhắc đến một thời hồn nhiên và ngây thơ. Quê nhà nơi nhưng ta luôn thuộc về và cũng chính là nơi luôn sẳn sàng giang tay đón nhận ta. Quê hương, chỗ đó có ánh nắng của buổi sớm mai với một không khí trong lành với mát dịu, bao gồm đồng ruộng thẳng tay cò bay, ở đâu đó là hầu như chú trâu một trong những cánh đồng sẽ cầy cáy cùng với những người nông dân. Bên trên những con đê nho nhỏ và thuôn ấy là hồ hết cậu nhóc cùng mọi người trong nhà thả diều hay các lần nghịch đuổi bắt nhưng vô tình trượt chân xuống ruộng lúa toàn bùn đất lâu lâu lại thấy hồ hết cậu ranh con chăn trâu ngoại trừ đồng rồi vừa chăn trâu vừa thả diều, gồm có hôm là chiều tối tà mọi người cùng nhau dắt trâu về chuồng. Quê nhà là vị trí mà tôi cùng với những đồng đội cùng trang lứa chớ thây gái trai cùng mọi người trong nhà trèo lên phần đông cây ăn trái lúc tới mùa, hái lẫn nhau những trái ngon nhất, là thời gian tôi trên cây hái còn cậu thì ở bên dưới lấy áo hứng phần đông trái ngọt lành đó. Quê nhà là nơi đưa chân những người dân con xa công ty lên thành thị để làm ăn nhằm học tập mà chưa biết đến lúc nào mới về cũng không biết lên tỉnh thành sẽ như vậy nào, là vị trí mà mọi cá nhân con, bạn xa quê phần đa nhớ đến và mong ước tìm về. Đôi thời gian sống giữa cuộc sống thường ngày đầy vất vả cùng tấp nập ta lại tự dưng nghĩ đến những sự yên bình tại quê hương ấy chiếc sự đầm ấm và hạnh phúc khi mà cả làng cùng nhau đoàn tụ và vui vầy mang lại một học sinh nghe tin đậu đại học là niềm hãnh diện của cả làng chứ chưa hẳn của riêng gia đình nào đó, là nơi bao gồm cây đa hàng nước, nơi thôn quê dân gian nhưng lại có đậm tình yêu thương vô bờ, là vị trí mà đồng tiền tuy khan hiếm nhưng cảm tình thì luôn luôn chất chứa. Quê hương là những ngày cuối năm ông bà cha mẹ đều ước ao ngóng bé cháu chở về để gặp mặt mặt để hội họp sau những năm xa biện pháp mà chẳng biết con cháu sống như thế nào có buồn bã hay không. Là địa điểm mà tất cả sự yêu thương đông đảo được chia sẻ, tất cả lỗi lầm phần lớn được tha thứ, là vị trí đưa trọng tâm hồn ta về với sự bình yên, về với yêu thương thương.
Quê tôi chẳng phong lưu cũng chẳng nhộn nhịp tấp nập, quê tôi là 1 trong nơi bình dị, là vùng nông làng mạc suốt trong những năm tháng đều cần chịu nắng và nóng mưa dãi dầu, cuộc sống đời thường tuy khó khăn nhưng tất cả rất yên ổn bình cùng nhẹ nhàng không tồn tại sự cãi vả tốt tranh dành, sẽ là nơi tôi được sinh ra và bự lên là nơi in đậm kí ức tuổi thơ của tôi, in đậm vết ấn về ông bà, về những người thân yêu nhưng tôi luôn luôn mong mỏi search về.
Mảnh đất vị trí đây cằn cỗi, khí hậu thì lạnh bực hoặc giá thì rét mướt tím da tím thịt. Nhưng không vì thế mà tôi thù ghét mảnh đất địa điểm đây, ngược lại tôi yêu mảnh đất nền này vô cùng.

Xem thêm: Hướng Dẫn Cách Tắt Chế Độ Sleep Trong Windows 10, Cách Bật, Tắt Chế Độ Sleep Trong Windows 10


Yêu mảnh đất này nguyên nhân là nơi đây có mặt tôi, nuôi tôi khôn lớn bằng những thường dân giả thường có. Tương đối thở, cuộc sống đời thường nơi phía trên nuôi tôi khôn lớn. Tôi bao gồm cái ăn uống là nhờ các cây lúa được trồng chốn này, cái cái học cũng chính là nhờ mọi cánh đồng lúa đó bởi ba bà mẹ tôi có tác dụng nông nhằm sinh sống cùng nuôi hai bạn bè chúng tôi.
Quê tôi dạy cho tôi biện pháp làm người lương thiện, cách nhẫn nài nỉ của một nhỏ người. Bạn dân quê tôi họ tất cả ý chí, gồm ‘sức chịu đựng’ trước những khó khăn thiên nhiên gây nên cho họ.
Họ chỉ biết sống và có tác dụng việc; ko sân si, lo liệu điều gì. Bọn họ sống với chiếc tâm hiền khô của mình. Bọn họ không ráng chạy đa số lợi nhuận lớn trước mắt mà bất chấp cái ông phụ thân truyền dạy. Có fan vẫn theo có tác dụng thợ mộc mặc dù phải kì công, tỉ mỉ từng li từng tí; có mái ấm gia đình từ đời ông bà mang lại đời con, con cháu họ vẫn theo nghề dệt nón;…
Những tồi tệ của thiên nhiên không làm họ nhụt chí. Chúng ta vẫn sinh sống đó, vẫn thực hiện việc, vẫn gồng mình chống lại những thiên tai, bão lụt.
Người dân quê tôi sống một cuộc sống thường ngày rất mực tình cảm. Họ luôn quan trung khu nhau thân gia đình, thôn xóm láng giềng cùng với nhau. Khó khăn của một gia đình cũng giống như khó khăn tầm thường của một tập thể vì thế họ luôn giúp đỡ nhau vào đời sống, công việc.
Tôi luôn quan niệm rằng: bé người thay đổi quê mùi hương chứ quê nhà không biến đổi một con người. Chính vì như vậy những khó khăn ở quê tôi ko làm chúng tôi(những bạn con, bạn cháu được có mặt trên mảnh đất này) cảm giác bị bất tài trước hoàn cảnh
Là một bạn con ở quê nhà này tôi đã và đang cố gắng học thật chuyên ngoan bởi biết đâu thiết yếu tôi hoàn toàn có thể góp một trong những phần vào sự cách tân và phát triển của quê hương. Như bên thơ Đỗ Trung Quân từng nói: