Người lính việt nam cộng hòa

      167

Có lẽ chẳng ai bước thoát khỏi Chiến tranh nước ta với lừng danh bị tiêu diệt nhiều như Quân lực việt nam Cộng hòa (QLVNCH). Từ rất mất thời gian trước khi chiến tranh kết thúc, những binh sĩ QLVNCH đang trở thành vật tế thần thuận lợi và luôn sẵn sàng cho phần đa thất bại của Mỹ, một hình mẫu nổi bật trong các nghiên cứu học thuật và văn hóa truyền thống đại chúng. Chúng ta được nghe đề cập rằng bọn họ là đàn hèn hèn bất tài, tuyệt trốn kị nhiệm vụ, để lại mọi việc khó khăn cho những người Mỹ.

Bạn đang xem: Người lính việt nam cộng hòa

Là một người nghiên cứu Việt nam giới tại một trường đại học Mỹ với kho tài liệu bự lưu trữ lịch sử vẻ vang qua lời nhắc (oral history) về thời kỳ Việt Nam, cả bằng văn phiên bản và băng ghi âm, tôi suôn sẻ có cơ hội đặc biệt nhằm đào sâu hơn cùng để dẫn chứng rằng mẩu truyện kể bên trên là mơ hồ cùng bất công. Đây là cơ hội đặc biệt bởi vì tôi không thích nói rằng quân nhân Mỹ vẫn sai – cố kỉnh vào đó, tôi đã tình cờ kiếm được những mẩu chuyện từ các cựu binh Mỹ nói tới sự anh dũng và hiệu quả quá trình của đa số chiến hữu liên minh của họ, những người lính phái nam Việt Nam.

Tất nhiên, tôi cũng đã gặp nhiều người Mỹ tất cả thái độ tiêu cực về QLVNCH. Nhưng các người trong những họ là nhân viên cấp dưới hậu tuyến, những người dân chưa một đợt chiến đấu ở bên cạnh QLVNCH ở tiền đường và, tôi mang lại rằng, họ vẫn rút ra tóm lại không đúng mực từ những mẩu chuyện của fan khác mà người ta được nghe. Những mẩu truyện tiêu cực sót lại thì triệu tập chủ yếu đuối vào khác biệt văn hóa rộng là bất cứ điều gì khác. Có không ít hơn một trường hợp fan được phỏng vấn đã nói tới thói quen của lính QLVNCH khi di động nhau ra chiến trường. Một chuyên gia phát thanh người Mỹ từng giao hàng tại bình dương hồi năm 1967 đã bắt buộc hiểu được điều ấy, thậm chí còn là nhiều năm sau đó: “Việc này đại các loại là kỳ lạ đối với chúng tôi. Tôi không thể nghĩ được gì hơn xung quanh việc cho rằng họ là những người dân bạn thân, cùng đó là các thứ họ đã có tác dụng tại đó, mà lại nó trông cứ thật kỳ lạ.”

Các cựu binh Mỹ không giống thì thấy kỳ dị khi gia đình của những người dân lính VNCH thường theo họ mang lại trại. Như lời một bộ đội G.I.: “Những binh sĩ này đa số là bộ đội nghĩa vụ. Họ bước ra chiến trường cùng với bà xã con trên đường mòn. Lúc chốt dựng vị trí phòng ngự ban đêm, y như là cả đại mái ấm gia đình đều ở kia vậy. Trong tương đối nhiều trường hợp, chúng ta chẳng muốn ra phía bên ngoài chiến đấu. Chúng ta chỉ muốn sống sót mà quan tâm gia đình mình.”

Nhưng trong phân tích của tôi, ở bên cạnh các đánh giá tiêu cực của fan Mỹ cũng rất có thể dễ dàng search thấy những câu chuyện tích cực, và gồm phần cảm thông, về QLVNCH. Chẳng hạn, các cựu binh đích thực thích gồm các gia đình QLVNCH ở ở bên cạnh và ca ngợi việc các bà vợ sẵn sàng chuẩn bị mạo hiểm mạng sống của họ để search thực phẩm tươi sống từ các khu làng ngay sát đó, nấu ăn thành bữa ăn thịnh soạn cho ck và quân nhân Mỹ. Số khác nhận thấy rằng bài toán sống cùng các thành viên gia đình rất có thể là nguồn hỗ trợ tinh thần vững chắc và kiên cố cho những binh sĩ QLVNCH, như 1 lời nhắc nhở về mục tiêu chiến đấu của họ.

Nhìn chung, tôi thấy rằng thái độ lành mạnh và tích cực và sự gọi biết sâu sắc hơn của tín đồ Mỹ đối với các liên minh QLVNCH của mình thường lộ diện sau một thời hạn sống chung, cùng làm việc và cùng chiến đấu với nhau, như vào “kỷ nguyên của rất nhiều trận tấn công lớn” (era of big battles) vào khoảng thời gian 1967, khi những đơn vị bộ đội Mỹ và quân nhân Nam nước ta chiến đấu sát cánh đồng hành bên nhau. Sau một ngày chiến đấu nặng nề khăn, các chàng bộ đội G.I. đang ngồi xuống với những đồng nghiệp nước ta để đề cập về gia đình, mang từ bâu áo những album chụp người thân yêu của mình. Rồi cũng những người dân lính G.I. ấy phân biệt rằng: rất khác như chuyến du ngoạn chỉ kéo dãn 1 năm hoặc 18 tháng của họ, phần lớn các binh sỹ Nam việt nam phải ship hàng một thời gian dài ko xác định. đông đảo người bọn ông địa phương này phải chiến đấu cho tới khi chấm dứt chiến tranh, nhưng chẳng hề biết rằng ngày chiến tranh kết thúc cũng là ngày họ phải xa cách gia đình một lần nữa.

Hai mặt cũng gắn kết trong cuộc chiến đơn vị bé dại tiêu biểu cho phần nhiều Chiến tranh Việt Nam. Cứ mỗi câu chuyện về vấn đề lính thám thính VNCH nôn nả rút lui sau loạt súng đầu tiên, để bạn Mỹ lại một mình trong rừng, thì cũng có thể có một câu chuyện khác, tích cực và lành mạnh hơn, nói về một người lính VNCH cõng theo một chũm vấn người Mỹ bị thương trên cơ thể bé dại bé của bản thân đến địa điểm trú ẩn an toàn. Và cũng có thể có cả những câu chuyện ở mặt còn lại, như khi 1 cố vấn người Mỹ ra quyết định phá vỡ phần lớn quy tắc để gọi trực thăng Mỹ đến di dời một chiến binh QLVNCH bị yêu mến nặng. (Nếu ông chờ trực thăng Nam vn như lẽ ra ông phải làm, thì những chuyện có lẽ sẽ thừa muộn.) Hoặc câu chuyện khác về một trung sĩ bộ đội thủy đánh bộ người Mỹ hồi ức lại việc suýt chút nữa cần ra tòa quân sự vì dám ăn uống chung với quân nhân VNCH. Với tiếng nói run lên bởi xúc động, tín đồ này ghi nhớ lại lúc ông thử thách cấp bên trên của mình, “Nếu chúng ta không bẻ bánh nạp năng lượng chung với họ, làm cho sao chúng ta cũng có thể chiến đấu bên cạnh họ?”

Nếu tình chúng ta quả thật vĩnh cửu trong chiến đấu, vậy thì những hình ảnh tiêu cực đến từ đâu? Gác lại định kiến chủng tộc, chúng ta có thể xác định một vì sao nằm trong quan hệ chiến đấu giữa lực lượng Mỹ cùng QLVNCH. Bạn Mỹ giúp nâng cấp tinh thần đánh nhau của QLVNCH nhưng mà đồng thời đã tạo ra sự phụ thuộc quá mức vào cung ứng quân sự của họ. Các cố vấn Mỹ được giao về những đơn vị QLVNCH là những người duy nhất có thẩm quyền yêu ước hỗ trợ giải pháp trên không khi bị tiến công nặng nề. Bởi vì vậy, theo thời gian, một trong những sĩ quan tiền QLVNCH dần trở phải quá phụ thuộc vào vào sự quá trội về technology của các công ty đối tác Mỹ, và một trong những người Mỹ có thể đi đến tóm lại rằng các sĩ quan của QLVNCH thiếu thốn sức chịu đựng đựng với tính kiên cường.

Tất nhiên, nhiều đội quân tác chiến của Mỹ chưa lúc nào gặp bộ đội QLVNCH trên chiến trường, bởi phía hai bên thường triển khai các vai trò chiến lược rất khác nhau: fan Mỹ chỉ đạo các hoạt động chiến đấu, trong những khi QLVNCH phụ trách về tỉnh bình định và an toàn lãnh thổ. Dù các nhà chỉ huy Mỹ ở tp sài thành đã cho thành lập và hoạt động các đội giảng dạy cơ hễ để hướng dẫn những đơn vị QLVNCH tính từ lúc năm 1967, thời gian họ sống cùng các đơn vị Nam việt nam vẫn khôn cùng hạn chế.

Xem thêm: Tập Yoga Tại Nhà - Bài 4 Tập Yoga Kết Hợp Nhạc Bài Thần Thoại

Có lẽ tại sao gây phân chia rẽ với hiểu lầm lớn nhất là chính cuộc chiến. Binh lực cả phía hai bên đều bắt buộc chiến đấu trong những rối loạn thôn hội, bất ổn chính trị và áp lực đè nén quân sự lớn. Cả hai phía đông đảo tự hỏi rằng, phía trên là trận đánh của ai? họ đang chiến đấu bởi điều gì? Và điều đó thực sự cực nhọc cho quân nhân Mỹ, những người dân luôn hoảng sợ và thường trong tình trạng mất tinh thần, khiến họ không rành mạch được một trong những người cộng sản ủng hộ Bắc Việt và những người địa phương sẽ là ‘đồng minh’ của họ.

Đối với một vài người Mỹ, câu vấn đáp đến một cách thuận tiện và đầy cảm thông. Bọn họ tin rằng quân nhân VNCH là những người dân lính tốt, đã hành động hết sức rất có thể để bảo đảm an toàn mảnh đất của mình. Chúng ta là những liên minh trong trận đánh chống lại công ty nghĩa cùng sản toàn cầu. “Tôi sẽ làm cho điều tương tự như cho đồng bào tôi trên đất Mỹ,” một cựu binh Mỹ nói. Nhưng những người dân Mỹ khác thường phẫn nộ với mọi gì bọn họ cho là một trong những gánh nặng bất công. H. Norman Schwarzkopf, cựu binh từng chiến đấu ở nước ta và tiếp nối lãnh đạo liên quân Mỹ và những đồng minh trong Chiến dịch Bão táp Sa mạc, nói: “Đây là đất nước của họ, là trận chiến của họ. Sau cùng thì họ sẽ buộc phải gánh vác lấy. Tôi nghĩ về ta chỉ nên hỗ trợ cho họ các kỹ năng, sự đầy niềm tin cùng các thiết bị họ phải và khuyến khích chúng ta chiến đấu. Tuy nhiên, ngay cả khi lập trường chấp nhận là chúng ta gửi những lực lượng đến hỗ trợ Nam vn chiến đấu, thực sự là ngày càng có rất nhiều trận chiến được tiến hành bởi chỉ riêng tín đồ Mỹ, thay bởi bởi những đơn vị Mỹ cùng VNCH cùng chiến đấu cạnh nhau.”

Chúng ta biết siêu ít về các cựu binh của bản thân (Mỹ), với lại càng biết ít hơn về các cựu binh Nam việt nam đã chiến đấu cạnh bên họ.

Chúng ta chần chờ những trải nghiệm mỗi ngày của họ là như vậy nào, lúc chỉ được trang bị cực kỳ ít vũ khí cùng thường đề nghị chiến đấu làm việc rìa quanh đó của tuyến phòng thủ, đôi lúc vai trò chỉ nhỉnh hơn một ít so với bia đỡ đạn. Khoảng tầm 254.250 lính miền nam bộ đã chết trong chiến trận từ thời điểm năm 1960 mang lại 1975, ngay sát gấp năm lần số tín đồ Mỹ, sống một giang sơn chỉ bao gồm 15 triệu dân. Chúng ta đã không nghe thấy mọi gì bọn họ nghe, không cảm nhận thêm những gì họ cảm nhận, cũng không thấy hầu hết gì chúng ta thấy nơi chiến trường tuyệt vọng. Ta là ai mà lại dám phán xét các cựu binh Mỹ trong Chiến tranh nước ta và các đồng minh địa phương của họ, những người họ coi là bạn bè, là anh em, dù là để thơ mộng hóa xuất xắc nạn nhân hóa, mệnh danh hay huỷ báng họ? và rồi khi họ nói đến những tận hưởng của mình, liệu họ có thực thụ lắng nghe?

Ngày nay, lòng dũng cảm và sự hy sinh của các người quân nhân VNCH đã trọn vẹn rơi vào quên lãng – làm việc Việt Nam, phần đông chuyện đã trở nên xóa sạch bởi bên thắng cuộc; sống Mỹ, đơn giản là do lịch sử hào hùng bỏ bê. Một trong các ít chỗ họ được vinh danh là khu vui chơi công viên Tưởng niệm Cựu chiến binh nước ta tại Angel Fire, New Mexico, nhưng tôi đang đi đến thăm trong ngày Tưởng niệm. ở bên cạnh những viên gạch ốp ghi tên một trong những cựu binh Úc và Đại Hàn, xuất hiện thêm một vài cái thương hiệu người Việt, chưa hẳn ai trong số họ cũng rất có thể đến nơi an ninh và biến hóa đất Mỹ thành căn nhà thứ nhì của mình.

Một giữa những cái tên đó thuộc về thân phụ tôi. Ông là một lính VNCH, qua đời khi tôi vừa 14 tuổi. Trong cả sau cuộc chiến, tôi chưa từng nghe ông một lần nói xấu bạn Mỹ, giỏi phía cộng sản. Đứng kề bên viên gạch mang tên thân phụ mình, tôi vẫn khóc, tôi trân trọng nơi duy nhất trên trái đất này ghi nhận thêm các đóng góp của phụ thân tôi – không phải trong sỉ nhục với ghét bỏ, nhưng là vào danh dự và tình yêu. Nơi linh thiêng này không chỉ ghi nhớ và vinh danh sự hy sinh của rất nhiều người ship hàng cho quốc gia của họ dù thuộc phe nào, nhưng mà còn kêu gọi hòa giải đích thực và tự do lâu dài.

Nghiên cứu góc nhìn của những người lính Mỹ về quân nhân VNCH, mà lại một trong những họ là phụ thân tôi, với lắng nghe những mẩu chuyện của cựu binh Mỹ đã giúp tôi thêm mở mang, cũng như cung cấp hành trình học tập của tôi. Mối quan hệ Mỹ – QLVNCH rất tinh vi và là một trong những ví dụ cảm hễ về kinh nghiệm của con fan trong một tình huống cực đoan. Câu chuyện của họ đã biết thành lãng quên, bị đọc lầm, bị đơn giản dễ dàng hóa và thiết yếu trị hóa quá lâu. Bạn có thể nghĩ rằng bản thân hiểu mẩu chuyện đó, tuy thế thật ra ta biết siêu ít về những cựu binh của mình. Bọn họ nên với cần khám phá thêm. Nếu các cựu binh ấy lên tiếng, chúng ta phải lắng nghe.

Carie Uyen Nguyen là nghiên cứu và phân tích sinh tiến sĩ ngành lịch sử hào hùng quân sự trên Đại học Texas Tech.