Ngôn tình cậu chủ người hầu h

      210
Màu Nền:-Chọn-Mặc địnhXám nhạtXanh nhạtXanh đậmVàng nhạtMàu sepiaVàng đậmVàng ốMàu tốiFont chữ:-Chọn-Palatino LinotypeBookerlySegoe UIPatrick HandTimes New RomanVerdanaTahomaArialChiều cao dòng:-Chọn-100%120%140%160%180%200%Kích kích cỡ Chữ:-Chọn-Mặc định(22)161820222426283032343638
(Ngày hôm sau , cô thức giấc giậy với thân hình đau nhức.

Bạn đang xem: Ngôn tình cậu chủ người hầu h

Toàn bộ chúng những cứng đơ với tê liệt. Kết quả của trận “ẩu đả” ngày hôm qua. Cô không đủ can đảm cử động mạnh bạo hay thậm chí còn là nhúc nhích mặc dù đã vậy gượng nhưng ở đầu cuối vẫn không thể. Anh trọn vẹn đã thành công xuất sắc trong việc khiến cho cô ra nông nỗi như này. Cam kết ức theo đó mà chảy về , cô ghi nhớ lại chuyện ngày hôm qua.Trái tim cô đập khỏe mạnh thổn thức. Cùng đầy đủ giọt lệ bất giác lung linh trên khóe mi. Cô thanh thanh ôm mặt nấc từng tiếng. Anh thiệt là quá gian ác mà. Làm sao anh bao gồm thể? Chả nhẽ đây bắt đầu là bộ mặt thật sự của anh. Đáng đáng ra cô cần biết. Giờ anh đâu còn gì khác để cất giếm nữa. Phải gì đề xuất chưng diện những hành động tử tế và khuôn mặt hiền hậu nữa. Thiệt sự là quá tàn khốc mà.Cô ở quằn quại vào nỗi đau thể xác lẫn trọng điểm hồn. Một hồi, anh khẽ open phòng bước vào. Anh có theo một chén gì đó đặt trên bàn. Thấy anh tiến lại. Cô cấp vã quay nhẹ đi. Lấy chăn trùm bí mật đầu. Nhíu đôi lông mày bởi vì đau nhức mà lại cũng vẫn nỗ lực để không hẳn nhìn thấy cái tín đồ “động vật” tiết lạnh của anh ý nữa. Một phần cũng là vì run sợ anh.“Dậy nạp năng lượng chút cháo, hôm qua dường như không ăn gì rồi” – Anh thấy vậy, khẽ mỉm mỉm cười bưng chén cháo cho lại gần chiếc giường, nói cùng với cô.“Không đói! Anh đưa theo đi!” – lời nói hết sức lực lao động của cô nhỏ tuổi nhẹ đến mức như là giọt thở cuối cùng. Vài giây lúc tiếng nói kết thúc, cái bụng bé nhỏ dại của cô theo đà cơ mà lấn bất giác kêu oanh liệt. Tất cả là bởi cái mùi hương thơm sực hết căn phòng của bát cháo chết tiệt khiến cho cô bấn loạn.“Em còn không dậy? hy vọng chết đói?” – anh thấy cỗ dạng cô , mỉm cười cợt nói.“Mặc kệ tôi! Anh đi đi!”. – Cô vẫn cương cứng quyết.Anh thở dài đặt bát cháo xuống giường, đi vơi ra phía cô. Một bàn tay nhấc bổng khung người cô lên. Khiến cho cô bàng hoàng, quát mắng anh trong thất thanh. “Còn nhớ phần nhiều lúc em bướng? Biện pháp rất tốt là trói em lại như này!” Anh nói kết thúc câu chực thú vui lớn. Bế cô để lên trên đùi ngồi xuống giường. Anh bưng chén bát cháo vừa để xuống. Khẽ gửi nhẹ miếng cháo bắt đầu múc lên miệng cô. Cô vẫn cương quyết ngậm búng bờ môi “Còn không chịu đựng thỏa hiệp?”.Thấy cô khẽ cong môi như trách cứ anh nói thêm “Em , giờ vẫn thuộc về anh rồi! ko nhớ sao? giờ có làm những gì cũng không thể núm đổi”. Cô cúi nhẹ loại đầu xuống. Khuôn mặt giống hệt như than khóc. “Được, giả dụ em mong mỏi chết đói. Để mặc mái ấm gia đình em, anh đã chiều” Anh vừa nói vừa đưa thìa cơm trắng xuống bát. Nhưng bàn tay đi được nửa con đường thì bị cô chặn lại. Cuối cùng thì yêu sách của anh cũng có tác dụng.“Anh vẫn buông tha mang đến Hoàng Khải và mái ấm gia đình tôi chứ?” – Cô ngước hai con mắt lên . Lung linh mềm yếu y hệt như một chú cún nhỏ đáng yêu quý hại.“Quả nhiên, em cuối cùng vẫn chỉ lo đến hắn ta” – Anh mỉa mai cô. Thìa cháo bên trên tay gấp rớt xuống bầu ngực cô khiến cho nó phỏng rát, Cô đau quá, giật bắn bạn với song lông ngươi nhíu lại. Chưa kịp kêu la thì bắt gặp ngay bàn tay anh nâng nhẹ cái cằm cô “Em yên trọng tâm “ – Anh gửi ngón tay dần xuống ngực “Chỉ cần em ngoan ngoãn làm cho người lũ bà của tôi” Ngón tay anh dần dần miết mạnh vào chỗ cháo rớt trên đó, “Ngoan ngoãn nghe lời “ nhẹ nhàng đưa vào miệng rước lưỡi quét sạch chúng một lượt “Thì toàn bộ sẽ được an toàn” – Anh nói hoàn thành câu, vội gửi lại bàn tay xuống bóp chặt bầu ngực cô , khiến cho cô đau đớn khôn xiết, anh kéo nó lên bờ môi anh , rồi cọ sát dòng lưỡi một lướt không bẩn sẽ không còn một dư vị của miếng cháo vừa rồi. Rời khỏi cơ thể cô , anh chuyển tay múc nhanh gọn miếng cháo đưa vào miệng cô. “Giờ thì ăn đi, còn có sức phục dịch tôi. Lần này tôi sẽ không để em yên ổn nữa đâu”Miếng cháo giơ lên trước mặt, dù là nấc nghẹn , không dám ăn. Cũng nên nhíu đôi lông ngươi , thanh thanh mở song môi nhỏ dại xinh , chào đón miếng cháo. “Đình Thiên, anh thực thụ nhất nhất mong làm khổ em?” cô dìu dịu hỏi khiến cho anh mỉm cười không trả lời. Chỉ chực đưa những miếng cháo ngon cơm vào song môi bắt mắt của cô.“Những sách vở này, xác nhận em nằm trong quyền cài của tôi” – Một hồi ăn uống xong, anh dìu dịu lấy đều tờ giấy trong mẫu vali nhỏ dại ra. 1 loạt những sách vở giám hộ và xác nhận đau mỏi cả mắt. Khiến cô không thích nhìn quay vội vàng đi. “Từ giờ đồng hồ em ko được gọi tên tôi nữa, hãy hotline tôi là Ông Chủ bởi vì giờ em nằm trong quyền sở hữu của tôi”. Ngày này rồi, còn chế độ kẻ thống trị nô lệ. Đúng là nực cười cợt mà. “Đến bao giờ tôi ngán em, tôi mới có quyền buông tha mang đến em” – sau cùng thì lời nói chủ chốt cũng được thốt ra. “ Em đừng quá vội mừng, bởi điều này gần như là ko thể! “.Anh hoàn thành câu , quẳng mớ giấy tờ sang một bên, ôm xiết mang thân hình nhỏ tuổi bé, chực diện bờ môi ánh nhìn sầu muộn của cô. Hôn xiết hầu như nụ hôn ngọt ngày sâu dày dằng xéo cô xuống giường. Bầu ngực cô ngoài ra là chỗ anh chút mọi phiền muộn của mình. Chưa hết vết thương hôm quua, bây giờ đã mần đỏ vì những dấu thương sâu đậm khác. Cả lồng ngực thổn thức mạnh bạo của cô, anh cũng ko tha. Chỉ luôn luôn ẩy sát đông đảo yêu hận như anh hy vọng nghe nhịp đập của chúng.Một hồi, anh định lấy tay đến vật cứng vào , cô khẽ chặn lại lên giờ “Đình Thiên, em ….” Đôi đôi mắt cô vừa phiền muộn vừa sợ hãi. Anh biết cô sợ sệt vì lần trước tiên gần gũi. Tuy vậy vẫn ko thể dừng lại cái cảm hứng vừa rồi.“Đã nói không được hotline tên tôi” - Một tay xiết chặt khung người cô. Một tay gửi thẳng chúng vào.“Ưm” – Một đợt nữa lại y hệt như bị xé mạnh mẽ lớp domain authority thịt nhạy cảm độc nhất cơ thể. Anh thấy cô thở khỏe khoắn trong nước mắt. Nhuệ khí tuôn trào lại vẫn cứ là nấc bạo dạn và sâu vào cô. Đến mức bản thân anh cũng cần nhíu đôi lông mày vì chưng đau đớn. “Đình Thiên, à không… Ông … công ty …. Xin hãy …. Nhẹ nhàng … “ – từng nhịp mạnh khỏe của anh, khiến cô chỉ biết run rẩy cầu xin anh. Lốt thương ngày hôm qua anh còn lại , mảnh da thịt bị rách khiến cho cô chưa hết sót xa này lại phải nếm chịu đựng đớn đau khác. Đến nỗi cô thiết yếu chịu được.“Ngoan” – Anh mỉm mỉm cười , gấp vã vơi lại . Uyển gửi từng nhịp trong khung hình cô. Như thưởng cho cô. Cô vẫn ghì gần cạnh lấy cơ nthể anh ko chút buông bỏ. Xúc cảm dịu nhẹ của anh càng khiến cho cô bịn rịn anh mãi ko rời.Hai bạn bên nhau. Quên cả không gian thời gian, không hoàn thành nghỉ. Giây phút này chính là lúc cô biết được dù có ý chí đến đâu cô cũng thiết yếu một ngày sinh sống thiếu anh. Nước mắt cô rơi xuống. Cô thực sự đã quá yêu anh.

Xem thêm: Hình Bìa Facebook Đẹp Nhất 2021, Ảnh Bìa Facebook: Độc, Ấn Tượng, Bá Đạo Nhất

Giờ giả dụ anh thực sự nắm ngày vứt vứt cô. Thì chỉ có cái bị tiêu diệt mới khiến cho cô thủng thỉnh hoặc quên anh.Một tháng bên nhau, trôi qua thật nhanh chóng.Cô cách xuống chóng , tay cố kỉnh cuốn tè thuyết vẫn đọc hết . Đi ra kệ chứa nó. Rồi nhìn xung quanh căn phòng thở dài.Đã một mon , kể từ lúc anh gửi cô sắp tới đây . Phần lớn thứ phần lớn được anh lo lắng thật chu toàn. Những cỗ ngủ xinh xắn, những đồ ăn anh cho sẵn sàng sẵn. Cô vừa nghĩ về vừa nhìn những đồ đạc trong hộ gia đình mà thở dài. Cả những cuốn tè thuyết trên dòng kệ lớn , cô đã và đang đọc ngay sát hết.Công vấn đề ngày ngày của cô chỉ là ăn uống , ngủ cùng đọc sách, cộng thêm cả câu hỏi đợi tiếng xuất hiện phòng của anh.Anh hoàn toàn bóc biệt cô với nhân loại ngoài kia. Phong tỏa rất nhiều thứ, điện thoại cảm ứng , máy tính xách tay hay lể cả là việc hiện diện của truyền ảnh trong căn phòng hầu như không thể có. Và giống như cô là một trong những chú chim trong mẫu lồng son bị anh nhốt vào. Cô tất cả lo lắng, tất cả dám hỏi anh nhiều lần về những người thân của cô. Dẫu vậy anh không trả lời hoàn toàn chỉ là trình bày duy duy nhất một biểu cảm bên trên khuôn mặt căm ghét đó. Kiểu dáng như “Cứ hầu hạ cho tốt , phần đông thứ phần nhiều sẽ ổn”.Vậy nếu “Hầu hạ” không xuất sắc thì sẽ như vậy nào?. Chưa phải là sẽ “Chu Di Tam Tộc”? thiệt quá khiếp sợ mà!.Cô ý muốn là rất nhiều thứ vẫn ổn. Tháng này cũng đã qua ngày giữ hộ tiền về mang đến tụi nhỏ . Chần chờ chúng sống cầm nào rồi. Cứ hàng tuần cô lại thủ thỉ qua video với bọn chúng , giờ vẫn một tháng ko cô cuộc smartphone nào của cô. Liệu bọn chúng có lo lắng ?. Còn chuyện của công ty, rất nhiều thứ liệu phần đa ổn thỏa? có khá nhiều lúc cũng muốn mở miệng hỏi, nhưng toàn bộ đều là bị nghẹn lại sinh sống trong tim.Lại nhớ tới những ngày ở mặt anh trước kia, cô một chhút cũng không tồn tại những cảm giác này sống trong tim. Ngày ngày , tiếng giờ được ở bên anh , là các lúc cô hạnh phúc nhất. Lúc đó, chuyện gì rồi cũng nói. Mặc dù chỉ là rất nhiều chuyện dễ dàng như một phân tử cát. Bây giờ trong lớp có những ai gọi tên cô hay hầu như ai hỏi bài xích và vui đùa với cô. đều ai ghen ghét hay đố kỵ cô. đa số ai yêu thương thầm ghi nhớ trộm cô. Bao hàm chuyện cô còn không còn biết hay chú ý nhưng còn anh. Anh thì luôn luôn nắm trọn chúng trong tâm bàn tay.Thực sự giả dụ được cô bớt ngu lẩn thẩn và 1 phần được như anh . Tiếng đâu đến nỗi ra nông nỗi như này. Quan tâm đến một hồi, cô khẽ bật một thú vui khểnh chế nhạo bạn dạng thân. Chiếc mũi xe pháo xé và khóe mày cay cay như đang rớt hàng lệ xuống má .Bỗng, giờ đồng hồ mở cửa gấp rút được hắt vào tai cô. Khiến cho cô đơ thót bạn quay vội sống lưng về phía nó. Bàn tay chuyển vội lên lau lau vơi bờ má.Anh lao vào , thấy được bộ dạng cô như vậy. Khẽ nói “Còn ko ra?”Cô vội vàng vã , xoay đầu lại bước ra . Cầm loại vali bên trên tay anh để nhẹ xuống bàn. Sau đó, cởi chiếc áo khoác trên người anh. Treo nó lên mẫu thanh móc . Mọi vấn đề làm đều tuyệt đối như một cô vợ đảm đang.Vài giây sau khoản thời gian anh ngồi xuống cái ghế vào căn phòng, cô khẽ chuyển động , cởi loại cà vạt trên cổ anh “Hôm nay … anh về sớm” – Một tiếng nói ngập ngừng nhỏ dại nhẹ qua tai làm đôi mắt anh khẽ chậm lại trong giây lát. Kế tiếp , anh khẽ mỉm cười.“Em … làm sao biết tôi về sớm?” – Anh gửi cánh tay vòng qua sau eo cô, áp gần kề vào cơ thể mình. Rồi tra hỏi. Cũng đúng thôi, Ở vào căn phòng, đồng hồ và hành lang cửa số đều ko có. Rước gì mà cô biết anh về sớm giỏi muộn hơn hồ hết ngày.“Là bởi cảm nhận thôi” – Cô dìu dịu cong môi. Hành vi của anh khiến cô thở cấp hơn. Nhịp tim đập cấp tốc hơn. Cũng thật bi tráng cười . Sống với nhau như vợ ông xã đã một mon . Vậy mà những xúc cảm này cô vẫn cứ là bị anh kiềm chế đến nỗi ko thể cụ gượng.“Lấy loại cặp kia lại đây” – Một hồi, ko nói gì. Anh khẽ đẩy cô ra và chỉ vào cái cặp cơ mà cô vừa chứa cho anh.Cô ko nói gì , thanh thanh quay bước tuân theo lời anh. Khi mẫu cặp đã đi vào tay, anh đến nó lên bàn. Lộ diện và rước một tệp giấy tờ kèm theo chiếc máy vi tính xách tay. Anh nỗ lực tệp giấy tờ lên nói cùng với cô “Chẳng phải đấy là thứ em đang lo lắng ?”Cô mở to hai con mắt cầm lấy bọn chúng trên tay anh. Đang loay hoay chú ý ngó lưỡng lự chuyện gì thì các dòng chữ bên trên đống giấy tờ khiến cô hoàn toàn bỡ ngỡ. Đó đông đảo là hầu như khoản chi phí thanh toán. đầy đủ giấy tờ xác thực vụ thuế má là vì sai sót. Cùng hàm oan đến Hoàng Khải. Lật lật thêm đến đoạn cuối. Là số chi phí vài ngàn đô được đưa vào tài khoản của nhì cô em.Tất cả phần đông thứ cô lo lắng, đều nhanh gọn lẹ được giải quyết trong đống sách vở của anh.Cô xem chúng qua lại . Rồi thở nhiều năm trong sự thanh thản. Khẽ đưa đôi mi ra chú ý anh và nói “Cảm ơn”.Anh từ thời gian nào loay hoay hai con mắt trên cái máy vi tính. Khẽ bình thản nói cùng với cô. “Không cần phải cảm ơn tôi. Tôi vẫn nói chỉ việc em hầu hạ tôi chu đáo” – Anh khẽ quay loại vi tính ra , nói thêm “Đây là phần thưởng mang lại em”.Cô mở to hai con mắt nhìn anh, không thể định hình được cảm xúc và lời nói của anh thì trên màn hình vi tính hiện lên hai gương mặt thân quen vẫn mỉm mỉm cười với cô: “Chị! Em và chị Lệ Trân đã nhận được tiền!”. – trong cuộc gọi thoại , khuôn mặt và nụ cười thân quen của Lệ Nhung khẽ nói.“Công ty mặt đó, phát tài - phát lộc hay sao nhưng chị gửi các vậy?” – gương mặt cô chưa kịp bắt nhịp với cảm hứng trong trái tim thì Lệ Trân lại hỏi “Có yêu cầu chị vẫn bù đắp mang lại tụi em bởi một tháng ni chị ko thèm gọi điện tuyệt nhắn tin mang đến tụi không? ““Chị siêu nhớ nhì đứa” – Lệ Trân vừa dứt câu , Cô khẽ mỉm cười nói. Hai con mắt nhắm lại với hàng lệ.“Chị đừng nắm sức thao tác quá!” – Lệ Nhung lo lắng nói chen.“Mày ko khuyên nhủ được bà dở hơi đó đâu , nhóc nhỏ “ – một chiếc chỉ tay ấn lên trán Lệ Nhung, Lệ Trân khẽ nói cùng với cô nhóc. Khiến cô nhảy một nụ cười.Anh thấy vậy , tức khắc đứng lên. Không nói gì cách ra ngoài. Cửa ngõ phòng đóng lại. Anh để cô nói chuyện với nhị em mặt trong. Bên trên môi chực khẽ một nụ cười. Thật là ước ao làm cô cười cợt quá dễ dàng mà.“Ông công ty , hầu như thứ đã sẵn sàng xong” – Một bà cai quản gia mập tuổi, khẽ nói cùng với anh. Anh đồng ý không nói gì. Khẽ đứng đó , một hồi anh bước lại vào phòng.“Giờ chị buộc phải đi rồi! thủ thỉ sau nhé!” – Cô thấy giờ đồng hồ mở cửa, biết là anh . Vội vã chào hỏi nhị cô em gái rồi tắt phần mềm cuộc thoại. Cô thở lâu năm mãn nguyện. Thật xuất sắc khi được thấy được chúng cùng càng tốt hơn nữa khi chúng không hề biết rất nhiều gì đang xẩy ra với cô. Một hồi, cô tảo ra nói cùng với anh “Em xong xuôi rồi!”. Thấy cỗ dạng anh phi vào lại ngay gần , không nói gì. Cô khẽ nói thêm “Cảm ơn” tiếng nói đó lại có phần bé dại nhẹ hơn tiếng nói trước.