Truyện ngắn tình yêu thầy trò

      127

Rồi thầy giở đến trang giấy tôi vừa viết xong, một mẫu chữ to màu đỏ nổi lên: "Thầy ơi, em yêu thương thầy!". Liếc nhìn, tôi thấy đôi mắt thầy trố lên, rồi nghĩ về bụng phen này thì thầy "hết nước" rồi.

Bạn đang xem: Truyện ngắn tình yêu thầy trò

***

Là đứa học viên tinh nghịch còn nếu như không muốn nói là "siêu quậy", tôi cũng không ngờ khi bản thân được xếp vào lớp chọn vào đầu năm mới học lớp 10. Lọt vào trong một lớp toàn "siêu nhân" xuyên ngày lo học và học, còn tôi khá nổi bật là "một đàn bà tướng cướp" của lớp, cực kỳ quậy và hết sức nói chuyện.

Tôi nghĩ về ra đủ lắp thêm trò để thỏa mãn nhu cầu sự hiếu kì, ngang bướng của mình. Cũng bởi vì điều đó mà đã gây ra cho tôi rất nhiều rắc rối với tôi đã nhận được được những bài học kinh nghiệm thật thích đáng.

Ba chị em tôi cơ hội nào cũng đề ra những kim chỉ nam để tôi phải đạt được như: giành danh hiệu học sinh giỏi, được học tập bổng, về sau phải đậu vào ĐH ngoại Thương... Thực ra thì sẽ là những phương châm chính đáng. Tôi vốn có tư hóa học thông minh, tuy nhiên do nghịch ngợm, lêu lổng đề xuất tôi chẳng đoái hoài gì mang lại mấy cái các kết quả đẹp đễ ấy.

*

Vào năm lớp 10, giáo viên dạy văn công ty nhiệm lớp tôi. Tính cô hiền lành lại càng tạo nên cái tính "quậy" của tớ có cơ hội được lộng hành. Bản tính của tớ vốn là mặc dù thế được cái làm việc gì tôi cũng tương đối vô tư, nhiệt độ tình, độc nhất là các phong trào của lớp, của trường tuyệt các phong trào tình nguyện nên cũng khá được nhiều bạn quý mến.

Ba người mẹ đã không ít lần can thiệp để mong giảm dần cái phiên bản tính như trẻ con của tôi, nhưng hình như chẳng ăn nhằm gì. Bận việc ở cơ sở nên dần dần ba người mẹ cũng mang lại nản với tính cạnh tranh bảo của tôi. Vào lớp chọn mà chẳng mấy khi siêng tâm đến việc học hành của mình, hậu quả tất yếu là tôi lê lết qua lớp 10 với tác dụng cuối năm chỉ đạt trung bình tuy nhiên tôi thì thấy khoái trá lắm với hầu như chiến công oanh kích của mình.

Đến năm 11, khi đó thực sự tôi nghĩ là một trong điều số nhọ vì cô giáo công ty nhiệm đưa trường và cố kỉnh vào đó là một trong thầy giáo dạy dỗ Toán: thầy Hiếu. Dường như thầy là 1 trong những giáo viên dạy tốt và vô cùng nghiêm. Nhưng bắt buộc công thừa nhận rằng thầy còn siêu trẻ cùng đẹp trai nữa. Có lúc nghĩ, chắc rằng đây là thách thức để mình hoàn toàn có thể năng cao "đẳng cấp" chăng. Rồi lại mỉm cười thầm 1 mình dù trong thâm tâm vẫn tất cả một chút nào đó hoang mang. Lớp tôi chăm về khối A, lại được thầy giáo giỏi Toán nhà nhiệm nữa nên lũ nó cứ như diều chạm mặt gió vậy.

Mấy ngày đầu, tôi lặng lẽ quan sát và tất nhiên là chưa có hành đụng gì xứng đáng chú ý. Rồi đến một hôm, gồm tiết đầu của thầy vào buổi sáng, tôi đã cẩn thận chuẩn bị kế hoạch tác chiến. Từ rất sớm, tôi cùng mấy bọn con trai thường xuyên hay chơi thân (tất nhiên là không giống lớp), nhờ bọn chúng bất một con sâu chuối rõ to cùng gói vào trong một bọc giấy bao gồm đề mẫu chữ: "Bạn là một người rất may măn, xin dìm lấy phần đá quý này".

Tôi còn đính thêm lên một dòng nơ nhỏ nhỏ xinh xinh nữa chứ. Hớn hở thế gói kim cương trên tay với nhân cơ hội chưa có ai mang đến lớp, tôi đặt nó vào trong hộc bàn của dòng Oanh- một đứa sợ hãi sâu độc nhất vô nhị trên đời. Đắc chí, tôi cười nắc nẻ trong thâm tâm và chỉ hóng trò vui để xem.

Lớp vào học. Thầy mang đến và bước đầu giảng bài. Một giờ la hét ghê thiên cồn địa: "A..a..a..a....!" rồi sau là giờ khóc thảm thiết có tác dụng cả lớp náo loạn. Oanh ngồi trân trân trước một nhỏ sâu chuối đang trườn lổm ngổm trên bàn. Lớp tôi, ai nấy cũng đề xuất cười lăn mỉm cười bò. Một vài ánh nhìn nhìn về phía tôi mà lại tôi làm cho ngơ đi như thể bản thân chẳng hay biết gì. Riêng biệt thầy, bình tĩnh kết thúc giảng bài xích và bảo một các bạn nam bắt bé sâu đi. Thầy hỏi với cùng 1 giọng nghiêm khắc khác thường: "Ai đang bày ra tuồng này?"

Cả lớp tĩnh mịch không một ai lên tiến. "Tôi hỏi em nào bày ra trò này hãy vực dậy nhận lỗi?". Chỉ tất cả một vài tiếng lào xào bàn tán. Tôi vẫn ngồi điềm nhiên và tất yếu là chẳng có ai vùng dậy cả.

Rồi mọi ngày sau đó, tôi tiếp tục oanh tạc lớp bằng những trò ma quái khiến cho lớp lúc nào thì cũng rối cả lên. Thấy nhưng ngộ. Đối với tôi, tìm trò chọc mấy con mọt sách trong lớp là chuyện dễ như trở bàn tay. Với rồi, đều chuyện ấy các được "bẩm báo" rất đầy đủ đến tai thầy và ngoài ra đã bao gồm một vài sơ hở của tôi để mấy đứa phát hiện nay ra. Mặc dù nhiên, tôi nghĩ, thầy tất cả bắt tận tay bản thân được đâu nhưng mà sợ. Tôi chờ xem thầy sẽ xử trí cầm cố nào, nghe bảo thầy nghiêm ngặt lắm cơ mà.

Vậy mà hầu như ngày sau đi học thầy vẫn say sưa giảng bài, ko đả hễ gì cho mấy trò khôn khéo của lũ nhất quỷ hai ma bọn chúng tôi. Có lần đang giảng bài, bất ngờ ánh nhìn thầy nhìn chằm chằm vào tôi, tôi lảng đi con quay sang phía khác. Linh tính mách bảo cho tôi thấy thầy đã biết chuyện gì rồi. Tôi bước đầu hơi run lúc phải đương đầu với ánh mắt đó, mà thực chất thì thầy chưa làm gì tôi cả. Rồi đâu lại vào đấy, tôi vô tứ chẳng lo nghĩ gì thêm.

*

Rồi đến một hôm, cái vận black cũng tìm tới tôi. Sáng sủa hôm ấy vừa lên lớp, thầy bảo ngay lập tức là kiểm tra bài cũ. đột ngột trong giây lát, tôi sực lưu giữ ra hôm trước, thầy đã dặn là lúc này kiểm tra bài bác cũ tuy vậy và buổi tối qua đi sinh nhật đứa bạn nên tôi quên béng đi mất. Tôi cù ngang, tảo dọc mượn vở anh bạn liệu âm thầm trong bụng cần chép đến vận tốc tối đa gồm thể. Nhưng thôi rồi, đâu tất cả kịp nữa. Cái tên Hoàng Anh ở đầu sổ đã bị gọi lên. Tôi nghe như tất cả một luồng điện rân rân chạy dọc sống lưng. Lần này thì tắt thở rồi.

Một chút bình tĩnh lại, tôi đem cái cây bút đỏ nghí ngoáy vài cái chữ vào vở bài bác tập rồi chuyển lên cho thầy. Thầy vừa hỏi bài xích vừa kiểm tra bài tập của tôi: "Hoàng Anh, bài xích tập em làm chỗ nào sao thầy ko thấy?". Tôi gãi gãi đầu: "Dạ..dạ...". Rồi thầy giở mang lại trang giấy tôi vừa viết xong, một mẫu chữ to màu đỏ nổi lên: "Thầy ơi, em yêu thương thầy!". Liếc nhìn, tôi thấy mắt thầy trố lên, rồi suy nghĩ bụng phen này thì thầy "hết nước" rồi. Cũng không hiểu biết sao tôi lại tinh nghịch cho nỗi suy nghĩ ra cái trò đó nhằm đả kích thầy với giúp mình đảo ngược tình cố gắng nữa chứ. Tôi cúi mặt xuống với cười thầm.

Xem thêm: Top 6 Các Loại Thuốc Trị Xuất Tinh Sớm Của Mỹ Tốt Nhất Hiện Nay

Giọng thầy lắng hẳn xuống: "Hôm nay thầy khá mệt đề xuất không kiểm tra bài xích cũ nữa, chúng ta sẽ vào học bài xích mới". Thế là tôi bay nạn. Tuy vậy tôi chợt nhận biết trong tiếng nói của thầy sắc nét buồn sâu kín đáo mà lần thứ nhất tôi hơi thâm thúy để có thể chấp nhận được mình nhận ra điều đó.

Mấy ngày tiếp theo đó, tôi vẫn thản nhiên chờ xem hình phân phát của thầy tới cả độ nào cho một đứa vẫn chai lì như tôi. Rồi bất ngờ, tôi nhận được một bức thư viết tay kế bên phong phân bì ghi rõ: fan gửi: Thầy hiếu và fan nhận: cô học tập trò tinh nghịch độc nhất vô nhị lớp. Tôi về đơn vị hồi hộp mở thư ra xem.

Có lẽ không bao giờ, hay chưa xuất hiện ai có tác dụng tôi khóc những như khi đọc bức thư này đây. Và cho bây giờ, tôi vẫn nhớ như in đông đảo dòng chữ, gần như lời dạy và cả lời trách mắng của thầy. Chính thời gian ấy, thầy đã thay đổi cách suy xét trong tôi và thay đổi cả con fan tôi.

Và thiệt lạ bởi mấy hôm sau đó, shop chúng tôi không thấy thầy cho lớp. Và rồi tôi vô tình nghe tin thầy đang nằm bệnh viện - nơi làm việc của chưng tôi. Tôi thực sự tá hỏa và bối rối. Tuy nhiên rồi tôi sẽ đủ kiêu dũng để quyết định 1 mình vào khám đa khoa thăm thầy. Đau lòng rộng khi chưng cho tôi hiểu được thầy đang mang tình trạng bệnh suy thận quá trình cuối. Một cú sốc quá lớn làm tôi choáng váng... Sao rất có thể như nỗ lực chứ? Thấy thầy tôi mấy ngày hôm trước còn giảng bài xích say sưa, vậy mà bây giờ bất cồn trên dường bệnh với chằng chịt ống dẫn, ống chuyền quanh người, lòng tôi nhức nhói.

Từ lúc biết chuyện, một ngày một lần sau khi đi học về, tôi lại cho thăm thầy và bắt đầu trò chuyện với thầy nhiều hơn. Tôi nhận định thầy như một fan anh trai vậy. Tôi ngượng nghịu nói ra nhu cầu lỗi, xin lỗi cho toàn bộ những chuyện phiền phức mà tôi đã gây ra. Tôi thú nhấn với thầy tất cả. Thầy cười cợt bảo: "em đã nhận được ra lỗi lầm của bản thân như vậy là tốt rồi".

Khi thầy sinh hoạt viện về, tôi mới báo cho lớp biết thầy bị ốm nên đến thăm mà không cho ai biết thầy đang căn bệnh vì thầy không muốn như thế. Đến nhà, tôi thực sự bất thần khi biết thầy chỉ sống 1 mình vì cả ba và chị em đã tắt thở khi thầy còn nhỏ. Càng mến thầy hơn mà chẳng làm cho được gì.

Thế rồi một năm học nữa đã và đang trôi qua. Cách sang lớp 12, đứa như thế nào đứa nấy cũng lao đầu vào học vì chưng là năm cuối cấp rồi. Đối với tôi, hai năm qua tôi cứ vô tứ chẳng mấy lúc màng đến học hành nên đích thực là một nguy hại khi kỳ thi giỏi nghiệp với đại học đang đến gần. Tôi như người trù trừ bơi vật dụng lộn giữa loại sông tri thức, bị nó cuốn đi và rất có thể chìm bất kể lúc nào.

Năm nay, sức khỏe của thầy dường như khá hơn với thầy sẽ tự nguyện mở lớp dạy thêm miễn giá thành cho công ty chúng tôi có điều kiện nắm chắc chắn và nâng cấp kiến thức. Dù hai năm qua, thành tích trông rất nổi bật của tôi là học tập lực trung bình, tuy nhiên nhờ thầy nhưng mà thực sự tôi ao ước thay đổi. Tôi ước ao mình hoàn toàn có thể làm được điều gì đó để không uổng phí cần lao của thầy. Thầy hiểu điều đó và thân mật tới tôi nhiều hơn thế nữa vì hiểu được tôi sẽ cần nỗ lực, cố gắng nỗ lực thật nhiều nếu muốn làm nên kỳ tích.

Cứ cố gắng tôi vứt dần cái tính quậy phá thời gian nào không hay. Tôi ngần ngừ mình có đủ sức để vượt qua quãng đường trở ngại này không nữa. Áp lực đè nén lên nhị vai tôi. Lần thứ nhất trong đời tôi thấy bản thân phải gồm trách nhiệm, trước nhất là với chính cuộc đời của tôi. Có những lúc thầy tí hon mà vẫn lên lớp, mặt tái đi. Mến thầy vượt thầy ơi!

Thầy bảo rằng thầy chỉ mong những em nên tín đồ và tiến hành được ước mơ của riêng mình, tương lai tươi đẹp đang chờ các em nghỉ ngơi phía trước, có thời điểm nản lòng, ý nghĩ quăng quật cuộc lóe lên vào đầu tuy nhiên rồi lại nghĩ đến thầy, yêu quý thầy và tôi lại liên tục cố gắng. Ba mẹ thì vừa mừng lại vừa lo khi thấy tôi học ngày học đêm như thế.

Và rồi niềm hạnh phúc đến, vỡ lẽ òa sau bấy lâu chờ đợi, tôi cảm nhận tin mình đã đậu vào ngôi trường Đại học Ngoại yêu mến với số điểm gồm nằm mơ cũng ko thấy: 25 điểm mang lại 3 môn. Tôi ngỡ như mình vẫn mơ. Tôi báo ngay mang lại ba người mẹ biết và tín đồ tiếp theo chắc chắn là là thầy. Càng thấy từ bỏ hào hơn khi lớp tôi gồm tới một phần đậu đại học nguyện vọng một- một thành tích chưa từng có của trường. Phấn kích biết bao, shop chúng tôi kéo cho nhà thầy cung cấp thông tin mừng. Ánh đôi mắt ấy, ánh mắt vừa trìu mến vừa ánh lên niềm trường đoản cú hào ấy chắc rằng sẽ ko bao giơ tôi quên được. Shop chúng tôi mua do dự bao nhiêu là đồ ngọt đến nạp năng lượng mừng và hát hò rộn vang cả căn nhà nhỏ của thầy. Tôi thấy như mình đang sinh sống và làm việc lại phần đa ngày ngây thơ duy nhất của tuổi học tập trò.

Chúc mừng em. Em vẫn làm cực tốt Hoàng Anh à!

Đó là lời chúc của thầy giành cho tôi. Thật ngắn gọn nhưng đầy ý nghĩa. Tôi lâng lâng trong niềm hạnh phúc vô bờ. Thật không uổng mang đến bao công sức, sự tin yêu của thầy, của ba người mẹ và bằng hữu dành đến tôi. Tôi được ba bà mẹ thưởng cho 1 chuyến nghỉ mát sinh sống vịnh Hạ long. Đang nghỉ ngơi trưa thì điện thoại thông minh đổ chuông. Là cái Thanh- lớp trưởng, giọng nó nức nở, nghẹn ngào: "Hoàng Anh ơi, thầy Hiếu, thầy Hiếu...mất rồi!".

Không thể, quan trọng nào. Thầy ơi! Tôi nghe nhức nhói vào tim, dường như nó đã vỡ vụn, dường như có một lực gì đấy rất dạn dĩ đè nén có tác dụng tôi nghẹt thở. Thầy ơi!

***

Một ngày ngày thu gió nhẹ, khung trời trong sáng, cả lớp cửa hàng chúng tôi tiễn thầy về địa điểm an nghỉ ngơi cuối cùng. Đứa như thế nào đứa nấy gần như khóc sụt sùi. Yêu thương thầy vượt thầy ơi!. Riêng rẽ tôi, tôi không khóc. Chính vì tôi hiểu được thầy đã vui, đã hạnh phúc vì cuối cùng chúng tôi cũng đã triển khai được cầu vọng của thầy. Vì hiểu được một tương lai tươi tắn như thầy mong ước đang chờ đợi chúng tôi.

*

Thầy đã ra đi tới một chỗ mà tôi hiểu được thầy đang chẳng phải vật lộn với đầy đủ cơn nhức quằn quại, sẽ tiến hành sống dưới ngôi nhà có tía và bao gồm mẹ. Và thầy sẽ luôn dõi theo con đường mà chúng tôi đi.